Ân Kiện Nam như thế nào cũng không lường tới Thiệu Diệp nói đánh là đánh, cũng không thèm báo trước một tiếng.
Con mẹ nó! Rõ ràng là đồ dã thú vô văn hóa.
Ân Kiện Nam tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, âm lãnh trừng Thiệu Diệp một hồi lâu. Sau đó liền nhanh chóng đánh trả lại. Đây chính là điều Thiệu Diệp mong chờ. Cho dù có bị thương thì so với việc phải chứng kiến Ân Kiện Nam cùng Trung Dật ái ân còn dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng Ân Kiện Nam vừa đáp lễ hắn một quyền, lập tức ngồi trở lại ghế sa lon. Nhanh chóng cầm xiềng xích tại cổ Trung Dật quấn vài vòng. Triết học có nói chưa đối đầu thì không biết ai thắng bại. Nhưng món nợ với Thiệu Diệp Ân Kiện Nam sẽ ghi nhớ rõ. Đến một ngày sẽ bắt hắn phải trả cả vốn lẫn lãi.
Đột nhiên điện thoại trong túi quần rung lên. Ân Kiện Nam kìm chặt Trung Dật kề bên, một tay mở điện thoại di động, một tay kéo chặt xích. Trung Dật lập tức cảm thấy hít thở không thông, hắn hô hấp khó khăn nhưng lại mỉm cười, một nụ cười cam chịu.
Chuyện xấu liên tục phát sinh. Những điều trước mắt tưởng như hợp lý, rồi lại bất ngờ ngạc nhiên, tiếp theo sẽ phát sinh cái gì? Trung Dật không cách nào đoán trước, chỉ nghe Ân Kiện Nam nói: “… Như vậy trước tiên cứ đem hắn về đây đi.”
Vài chữ trong tai Trung Dật phi thường rõ ràng, Nhạc Nhạc trở về. Lão Thiên a… Hắn không sao rồi… Trong lòng Trung Dật vui mừng khôn xiết.
Chợt bên má
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cam-co-dich-ba-ba/1493216/chuong-35.html