Trong ánh hoàng hôn mờ mờ ảo ảo, Mặt trời bắt đầu khuất dần về phía tây, bị song cửa chắn lại tạo thành một hàng bóng dài, chiếu vào người Trung Dật, làm cho hắn lộ ra một vẻ đẹp huyền ảo kỳ lạ, đột nhiên hiện ra trong không khí rồi ngay lập tức lại biến mất không dấu vết gì…
Nhạc Nhạc mê mẩn nhìn hắn, nhưng Trung dật không hề phát hiện… .
Đã hai năm nữa trôi qua, chính vì một câu nói của hài tử này: “Ba, Nhạc Nhạc không muốn chết, Nhạc Nhạc muốn sống … .”
Chỉ một câu nói đó làm mình cố gắng nhẫn nại ngậm sỉ nhục mà sống sót, trải qua một cuộc sống như một con rối không có ngày đêm, hết thảy tất cả đều vì Nhạc Nhạc, vì hắn, vì hắn có thể sống sót, nhưng rồi sẽ đến đâu đây, hay là mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ cho an toàn của hắn, lo lắng cho an nguy của hắn, Nhạc Nhạc à… lựa chọn của ngươi có đúng hay không? … Sự hy sinh của ba vất vả quá… .
Song những bất lực cùng lo lắng của Trung Dật, Nhạc Nhạc không hề cảm thụ được chút nào, Nhạc Nhạc vẫn ngang ngạnh không muốn đi nhà trẻ, hắn không biết hai người thúc thúc đã không thể chịu đựng được việc hắn cứ bám dính lấy ba dưới một mái nhà, cho dù hắn mới năm tuổi, bọn họ cũng vẫn ghen ghét đố kị.
Nhưng Trung Dật có thể nói cái gì đây? Thế giới của người lớn vốn rất phức tạp, hắn sao có thể cho Nhạc Nhạc biết rằng thế giới đó vốn là một nơi mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-cam-co-dich-ba-ba/1493186/chuong-5.html