“Điềm Điềm à, ông Tần ở khu đã có kết quả dương tính rồi đó. Chúng ta cần phải cẩn thận một chút, con virus này rất xảo quyệt.” Nói xong bà lại xịt thêm ba phút nữa, xối cho cô gái nhỏ thành bộ dạng ướt sũng mới cho cô vào nhà.
Cam Điềm biết, ông Tần là một trong hàng dài đông đảo người theo đuổi của bà Vương. Ông ấy vì muốn tập múa với bà Vương ở quảng trường mà đã xắn tay áo đánh nhau với ông Triệu cùng khu, kết quả bị cảnh sát phạt rất thê thảm, bắt ông viết một bản kiểm điểm sâu sắc ba nghìn chữ.
“Reng reng—-“
Cam Điềm vừa mới ngồi xuống ghế sô pha, chưa kịp tố khổ thì chuông cửa lại vang lên.
“Chắc là Dĩ Hằng tới đó, lúc sáng nó có đến phát test covid, bà cũng bảo nó tối dẫn cháu đến ăn cơm.” Bà Vương tươi cười hớn hở đi mở cửa.
Cam Điềm kinh ngạc mấy giây sau đó lập tức nhanh chân phi ra theo, giơ bình xịt khử khuẩn chuẩn bị trả đũa.
Hừ, ai bảo hắn ta nãy không cho cô mượn chìa khoá, làm hại cô không thể về nhà, lưu lạc tứ xứ, cuối cùng bất đắc dĩ phải đến quấy rầy bà Vương.
“Điềm Điềm, cháu đứng đó làm gì thế?”
Bà Vương bị bộ dạng giương nanh múa vuốt, nghiến răng nghiến lợi của Cam Điềm doạ cho giật mình kêu lên.
Cam Điềm chớp chớp đôi mắt nai, lắc lắc chai xịt khử khuẩn trong tay, “Bà Vương, không còn cồn sát trùng này.”
“Không có cũng sao đâu, Dĩ Hằng đâu phải người ngoài.” Nói xong, mỉm cười chào đón anh vào nhà.
Cam Điềm chu môi, vuốt vuốt mái tóc vẫn còn ẩm nước của mình, đáy lòng yên lặng nghĩ linh tinh: bà Vương tiêu chuẩn kép quá đấy.
Giang Dĩ Hằng tựa hồ rất quen thuộc với nơi này, sau khi rửa sạch sẽ hai tay, hắn ta liền mang chỗ đồ ăn trực tiếp đi vào phòng bếp.
Chưa đến nửa buổi, mặt bàn bày biện bốn mặn một canh.
Món ăn chính là gà viên cà ri, đậu hũ om bắp và tôm nõn, món chay có măng tây chao dầu, rau cần xào đậu phụ khô, còn có một bát củ cải hầm thơm phức. Dù mấy món ăn chỉ là đồ ăn thường ngày, nhưng màu sắc đều rất tươi ngon.
“Bà Vương, đồ ăn này đều là bà làm sao?” Cam Điềm cắn đầu đũa hỏi.
“Đồ ăn? Đều do Dĩ Hằng làm đó, bà chỉ nấu cơm thôi.”
Thế là bữa cơm này Cam Điềm rất có khí khái ăn một bát cơm trắng, nửa miếng đồ ăn hay nước canh cũng không động vào.
Cơm nước xong xuôi, Cam Điềm dựa vào ghế sô pha cúi đầu chơi Anipop.
Bởi vì chiếc tivi màn hình tinh thể lỏng trong nhà bà Vương hơi nhiễu, Giang Dĩ Hằng lo lắng nếu cứ xem như thế trong thời gian dài sẽ không tốt cho thị lực vậy nên cầm thùng dụng cụ qua bắt đầu sửa chữa.
Sau khi chỉnh sửa xong, anh ta còn kiểm tra lại các mạch điện, đường ga, ống nước.
“Thuốc cấp cứu đừng đặt ở trong hòm thuốc, lát nữa bà cho lên tủ đầu giường đi, khẽ vươn tay là với được,”
“Đấy cháu xem, bà già rồi nên đầu óc hồ đồ, cháu nhắc bà bao nhiêu lần mà bà không nhớ rõ.”
Cam Điềm chơi game mệt mỏi ngước mắt lên thì bắt gặp cảnh tượng:
Người đàn ông chuyên chú giúp bà lão sắp xếp lại hòm thuốc, ánh chiều tà xuyên qua lớp kính cửa sổ phủ lên đuôi mắt khoé môi anh một màu hổ phách dịu dàng sâu lắng, cùng với tên Giang Dĩ Hằng cự tuyệt không đưa chìa khoá cho cô lúc chiều như hai người khác biệt. Cô nhớ lúc trước khi cùng anh đi du ngoạn ở thị trấn trải nghiệm cuộc sống, rõ ràng ở đó có đủ loại nghề nghiệp cũng như đủ giai đoạn đời người khác nhau nhưng anh cứ một mực kéo cô đến trải nghiệm làm người già năm tám mươi tuổi.
Trong khung cảnh hư ảo, anh và cô sóng vai ngồi đung đưa trên ghế tựa, trước mặt là biển xanh bất tận.
Cô lén lút nghiêng mặt nhìn qua chỉ thấy những tia sáng màu vàng như ngưng tụ trên mặt anh, khi đó anh từng dịu dàng như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]