Một đêm đầy mộng mị, khi Ngu Bạch Đường tỉnh dậy, cậu có chút không phân biệt được mình đang ở đâu.
Có một cánh tay đặt ngang qua eo cậu, khi cậu cố gỡ ra, cánh tay đó lại tự động đặt trở lại. Ngu Bạch Đường nhắm mắt lại, hoàn toàn tỉnh táo.
Chủ nhân của cánh tay mất đi gối ôm, tỏ vẻ không hài lòng, lẩm bẩm, "Đừng động... Ngủ thêm chút nữa..."
"Đường Đường."
Hai chữ cuối cùng nghe rất mơ hồ, không biết trong giấc mơ thế nào, nhưng người ngoài mơ lại không nghe rõ. Ngu Bạch Đường kéo chăn lên, mượn chăn che đậy tát nhẹ vào mu bàn tay của hắn, "Dậy đi, đến giờ rồi."
"Áu!" Giản Nhiên giật mình mở mắt, ánh mắt đầy ấm ức và trách cứ.
Có đau đến vậy không?
Cậu còn chẳng dùng chút lực nào.
Ngu Bạch Đường suy nghĩ một giây xem mình có làm quá không, ngay sau đó lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt lưng Giản Minh Hi, gọi cậu bé dậy, "Minh Hi, muộn rồi, dậy thôi."
Chú cháu đồng thời kéo chăn ngồi dậy, mặc đồ xuống giường.
Giản Minh Hi mơ màng, rõ ràng vẫn còn buồn ngủ, cậu bé kéo góc áo hỏi Ngu Bạch Đường, "Chú Ngu, hình như áo con bị rách, sao ngắn đi một đoạn vậy?"
Ngu Bạch Đường dở khóc dở cười, ngồi xuống giúp cậu bé cởi khuy áo sau đó giúp cậu bé cài lại.
Giản Nhiên nhíu mày, đường nét môi căng chặt, xung quanh hắn tỏa ra luồng khí tức giận rõ rệt. Hắn vẫn còn nhớ về giấc mơ đó, khuôn mặt người trong mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bat-khoe-tinh-cam-voi-ke-thu-tren-show-thieu-nhi/3578260/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.