Chương trước
Chương sau
Hai người vì chuyện này mà cãi nhau.

Ngu Bạch Đường nói rằng khi cậu đang quay phim, Giản Nhiên thường lấy cớ đi ngang qua để vào phim trường thăm cậu, dù thực tế nơi công tác của hắn cách đó rất xa.

Giản Nhiên nói, đừng nhìn Ngu Bạch Đường ngoài miệng nói không cần, thực tế thì rất vui, gặp mặt là ôm hôn hắn không ngừng, luôn gọi hắn là "anh yêu".

Ngu Bạch Đường bị lời nói này làm cho tức giận, liền thêm thắt vào câu chuyện ban đầu, "Có lần anh Nhiên phải làm thêm giờ ở công ty, thức trắng đêm, sáng hôm sau tôi lái xe đến đón, chờ rất lâu mới thấy anh ấy. Anh ấy lên xe giải thích vừa ghé qua cửa hàng mà tôi thích để mua bữa sáng."

Việc này không hoàn toàn là Ngu Bạch Đường bịa ra, Giản Nhiên thực sự đã từng đặt đồ ăn cho cậu, chính xác hơn là đặt cho "Y" - người vừa chơi game cùng vừa trò chuyện với hắn.

Không chỉ một lần.

Chẳng lẽ đây là lý do khiến Ngu Bạch Đường hiểu lầm và thích mình?

Cơn giận của Giản Nhiên bỗng chợt xen lẫn vài phần bối rối, sự tức giận như một quả bóng bị Ngu Bạch Đường đâm vào, xì hơi hết.

"Đúng vậy... vì Đường Đường nếu có thời gian cũng mang đồ ăn vặt đến công ty cho tôi, có qua có lại mới lâu bền mà, haha." Giản Nhiên nói lắp bắp.

Nói vậy chắc không bị nhân viên vạch trần chứ?

Nếu Ngu Bạch Đường thích vậy hắn cũng miễn cưỡng phối hợp, cũng có mất gì đâu.

Người hâm mộ sắp phát điên vì đống tình tứ này.

Trong mắt họ, những tia lửa phát ra khi Ngu Bạch Đường và Giản Nhiên chạm mắt nhau là niềm ngọt ngào, mỗi câu nói là tình yêu, là sự nhớ nhung về quá khứ.

Tất nhiên, họ biết rằng trong đó có nhiều yếu tố đùa giỡn, nhưng điều đó không ngăn cản họ "ship" cặp đôi này.

[A a a a tôi tôi tôi, hôm đó đi làm thấy một chiếc Porsche trắng đậu trước cổng, ban đầu còn tưởng là xe của lãnh đạo nào, ai ngờ ngay sau đó sếp Tiểu Giản xách hai phần bữa sáng chạy đến, chui vào ghế phụ.]

[Các chị em, công ty của các bạn có thiếu nhân viên dọn vệ sinh không, bản thân tôi vừa tốt nghiệp đại học, sức khỏe tốt, khi mưa biết chạy về nhà, không có ý gì khác, chỉ muốn ngắm cục cưng của tôi [vui mừng]]

[Sếp Tiểu Giản nói thẳng đi, làm sao để vào công ty của các anh, tôi cũng muốn gặp Đường Đường [tức giận]]

[Đã 11 giờ rồi?? Sao nhanh kết thúc vậy, tối nay có thể livestream không? Dù đi ngủ tôi cũng muốn xem (⌒▽⌒)]

[Đường Đường ngủ ngon, sếp Tiểu Giản cũng ngủ ngon!]

"Ngủ ngon." Ngu Bạch Đường mỉm cười vẫy tay, livestream kết thúc trong không khí hòa thuận.

Màn hình tối đen, vẫn có fan không chịu rời đi, vui vẻ chúc ngủ ngon.

Không ai biết rằng ngay khi máy quay vừa tắt, hai người "tình cảm mặn nồng" vài giây trước đã nhanh chóng lao vào nhau đánh đấm, Ngu Bạch Đường tung một cú đấm nhưng Giản Nhiên nhanh tay nắm chặt cổ tay cậu, cả hai ngã xuống giường.

Ngu Bạch Đường ở trên, Giản Nhiên ở dưới.

"Thả ra."

"Không thả."

"Thả ra!"

"Không thả!" Mắt thấy Ngu Bạch Đường sắp đánh tới, Giản Nhiên không ngu gì mà thả để mặc cậu đánh, "Cậu tức cái gì, tôi làm gì cậu à?"

Chẳng phải hắn đã giữ thể diện cho Ngu Bạch Đường, còn phối hợp với lời của cậu, sao nói lật mặt là lật mặt ngay thế!

Ngu Bạch Đường co chân thúc vào bụng hắn, Giản Nhiên thuận thế lăn người, phản chế đối phương nằm dưới. Cả hai thở dốc, cách nhau khoảng chục centimet, im lặng đối đầu, không ai chịu nhượng bộ.

Tiếng lăn lộn làm người đang ngủ bị đánh thức, Giản Minh Hi mơ màng mở mắt, giọng ngái ngủ, "Chú út...? Chú Ngu, sao hai người còn chưa ngủ?"

Giản Nhiên lập tức đứng dậy, lùi một bước đầy cảnh giác, "Tôi đi rửa mặt."

Ngu Bạch Đường thở phào nhẹ nhõm, gặp ánh mắt mơ màng của Giản Minh Hi, thuận tay giúp cậu bé đắp chăn, an ủi, "Xin lỗi con. Hai chú làm ồn đến con, giờ hai chú đi ngủ ngay đây."



Giản Nhiên cố tình lề mề một lúc lâu mới quay lại, căn phòng im lặng, có thể nghe thấy tiếng thở rõ ràng. Ngu Bạch Đường quay lưng về phía hắn, ngủ ở bên trong, Giản Minh Hi ở giữa, để lại chỗ trống ngoài cùng.

Giản Nhiên nhẹ nhàng lên giường, nhắm mắt nhưng mãi không ngủ được.

Từ nhỏ đến giờ, hắn chưa từng ngủ trên chiếc giường cứng như vậy.

Không ngủ được, hắn muốn tìm người trò chuyện, "Này."

"Ngu Bạch Đường, cậu ngủ chưa?"

Ngu Bạch Đường không nói, nhưng hơi thở thay đổi nhẹ cho thấy cậu còn thức.

Giản Nhiên cười khẽ, không biết nghĩ gì mà môi mím lại, "Cậu nói xem, liệu có khi nào ngủ một giấc tỉnh dậy, chúng ta lại quay về, ngồi trong lớp nghe thầy Lưu giảng bài không?"

"Hoặc là... tất cả những gì xảy ra ban ngày chỉ là một giấc mơ?"

Ngu Bạch Đường nghiến răng, không thể nhịn được nữa, "Im đi."

Giản Nhiên chống người lên, nói nhỏ, "Không phải chứ, cậu vẫn giận à?"

"Tôi không giận."

"Cậu đối xử với người khác thì dịu dàng, sao với tôi lại chỉ có đánh với giết thế..."

Giản Nhiên nói một nửa, chợt nhớ ra trước đây bọn họ không hòa hợp, vụng về chuyển chủ đề, "Hay là cậu để ý những gì tên đó nói? Nếu cậu muốn, tôi gửi thông tin của hắn cho cậu, cậu đối chất với hắn!"

Hắn lảm nhảm một hồi, cuối cùng Ngu Bạch Đường cũng đáp, "... Không cần đâu."

Không có gì đáng để giận cả.

Hồi nhỏ, vì người mẹ chưa từng gặp mặt mà Ngu Bạch Đường thường bị bọn trẻ khác trong viện trêu chọc.

Chúng nghe người lớn nói chuyện phiếm, rồi lén tìm cơ hội vây quanh cậu, lớn tiếng chửi cậu là không sạch sẽ, mẹ cậu là kẻ thứ ba, cậu là con của gái điếm.

Cho đến khi Ngu Bạch Đường lớn hơn, miệng mồm lanh lẹ, có sức mạnh để đánh người, cho đến khi bà ngoại dẫn cậu chuyển đến khu tập thể xa lạ, tình hình mới khá hơn.

Những lời nhục mạ cậu nghe nhiều rồi, những lời tối nay thực ra chẳng là gì cả.

"... Ồ", Giản Nhiên nằm xuống, ngón tay cái mân mê cạnh điện thoại, sắp ngủ thì nghe Ngu Bạch Đường hỏi, "Sao cậu biết?"

"Biết gì?"

"Biết hôm đó là cậu đưa tôi đi gặp anh Giản Từ."

"Chuyện đó à", Giản Nhiên trở mình, nghiêng người đối diện với cậu, "Lúc gọi điện chị dâu hỏi có cần giúp đỡ gì với chuyện hot search không, tôi tiện miệng hỏi luôn."

Chu Đình Ngọc...

Ngay từ đầu Ngu Bạch Đường không có ý định về nhà cùng Giản Nhiên vào cuối tuần, vì họ không thực sự yêu nhau, không cần thiết phải gặp gia đình, nhưng giờ thì cậu hơi dao động.

Có lẽ, cậu nên gặp Chu Đình Ngọc để cảm ơn.

Giản Nhiên nói xong, chờ mãi không thấy Ngu Bạch Đường đáp lại, cuối cùng không biết lúc nào thì ngủ thiếp đi.

Hắn mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, Giản Nhiên ngồi trên ghế văn phòng lớn, cằm hếch lên, giọng nghiêm nghị, mắng xối xả một người đàn ông trung niên đứng cúi đầu trước mặt.

Lời lẽ phong phú, năm phút không lặp lại.

Giữa chừng, điện thoại trên bàn sáng lên, Giản Nhiên nhấc lên, sắc mặt lập tức trở nên dịu dàng, nói với người đàn ông, "Anh về đi."

Người đàn ông như trút được gánh nặng, lặng lẽ rời đi.

Giản Nhiên vừa hát vừa vui vẻ, hoàn toàn khác với khi nãy, hắn soi gương, cầm điện thoại chuẩn bị tan làm.



Trước khi đi, hắn không quên mang theo một chiếc bánh kem vị vải.

Ngoài cửa có một chiếc xe đen đang đỗ, hắn mở cửa ghế sau, người mà hắn luôn nghĩ đến đang ngồi bên trong, quay đầu nhìn hắn.

Người đó trông giống hệt Ngu Bạch Đường.

Giản Nhiên trong mơ không thấy lạ, đưa bánh cho cậu, "Em về khi nào?"

Sau đó nói tiếp: "Có đói không, nếm thử xem."

"Vừa xuống máy bay."

Ngu Bạch Đường dựa vào ghế, liếc nhìn bánh kem, "Anh làm?"

Giản Nhiên không nói gì, đến khi cậu dùng nĩa lấy một miếng đưa vào miệng, mới hỏi, "Thấy sao?"

"Thôi quên đi, em chẳng bao giờ nói thật, để anh tự thử xem."

Trên môi Ngu Bạch Đường dính chút kem, Giản Nhiên áp môi vào, từng chút từng chút mút sạch.

"Nếm ra vị gì không?"

"Không có", Giản Nhiên duỗi tay ôm eo cậu, tay của Ngu Bạch Đường cũng đặt lên lưng hắn, môi của họ tách ra một chút rồi lại chạm vào nhau.

Trái tim Giản Nhiên được lấp đầy, ngọt ngào, vui vẻ, cả không khí cũng mang hương vị ngọt của vải.

"Reng reng--"

Chiếc đồng hồ báo thức mà chương trình đặt bên giường reo lên, Giản Nhiên nhíu mày, nhắm mắt ném gối vào nó.

Chiếc đồng hồ đáng thương mới kêu một giây đã kết thúc nhiệm vụ.

"Đạo diễn... máy quay còn bật không?"

Vạn Tương kiểm tra kỹ hình ảnh trong phòng Ngu Bạch Đường, xác nhận không có gì liên quan đến riêng tư, quyết định, "Bật."

Fan hâm mộ đã mong ngóng cả đêm, vừa mở livestream, họ ồ ạt tràn vào.

[Đầu tiên!! Chào buổi sáng~~]

[Ủa, Đường Đường và mọi người vẫn đang ngủ à...]

[Vừa rồi đạo diễn Vạn nói nguyên liệu bữa sáng ai đến trước thì được chọn trước, nếu Đường Đường dậy muộn, phải nhịn đói thì sao... a a a tôi lo quá! Có ai đánh thức không!]

[Quả nhiên dậy sớm có lợi, ba người này, đang tạo dáng gì thế này hahaha]

- -Không biết từ lúc nào, Giản Minh Hi đã leo lên nằm phía trên, chân cậu bé vừa vặn đá vào đầu Giản Nhiên.

Trước khi ngủ, khoảng cách giữa Ngu Bạch Đường và Giản Nhiên xa như dải ngân hà đã biến mất, mà giờ thì cánh tay của Giản Nhiên làm càn đặt ngang hông Ngu Bạch Đường.

Fan hâm mộ bắt đầu tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra tối qua, rồi dần dần trở nên lo lắng. Nhiều người chạy sang các buổi phát trực tiếp cá nhân của các khách mời khác để thám thính tình hình, rồi vội vã quay lại báo cáo.

[Biện Úc dậy từ lúc trời chưa sáng, là người đầu tiên thức dậy.]

[Sao Biện Úc lại lấy nhiều nguyên liệu thế kia, chắc chắn không đủ cho mọi người rồi!]

[Hu hu hu, có thể nào đừng chỉ lo cho bản thân không...]

[Quy tắc là vậy mà, ai đến trước thì được trước. Anh ấy không rành nấu ăn như Ngu Bạch Đường, làm sao biết cần bao nhiêu nguyên liệu, lấy nhiều cũng là bình thường. Hơn nữa, dù có lấy hết thì có sao đâu, fan của Hải Đường đừng dễ vỡ thế chứ.]

Fan của Biện Úc đang ẩn nấp trong phòng livestream của Ngu Bạch Đường bỗng bật lên, hai phe đối đầu nhau cậu một lời tôi một câu, cộng thêm người trung lập can ngăn, rộ lên một cuộc tranh cãi ồn ào.

Trong sự mong đợi của vô số người, lông mi của Ngu Bạch Đường khẽ run rẩy, cậu từ từ mở mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.