Cơn gió đêm mát lạnh làm dịu bớt sự nóng bỏng vừa mới đong đầy, cảm giác đau nhói ở môi bị Ninh Thanh Uyển cắn vẫn còn lưu lại.
Không cho phép người khác ngồi vào ghế phụ của cô ấy ư... Mạnh Hạ vô thức nắm chặt dải lụa trên món quả dành cho Lại Tiểu Manh. "Có thể... yêu cầu như vậy sao?"
Ninh Thanh Uyển dịu dàng nói: "Tại sao lại không thể chứ, em là bạn gái của chị mà. Yêu cầu là quyền đặc biệt của em."
Những lời này nếu nghe trước đây thì sẽ khiến lòng dâng lên ngọt ngào, nhưng giờ đây giữa hai người lại như có một lớp màng mỏng ngăn cách.
Khi chưa phá vỡ được lớp mảng ấy, sự ngọt ngào không thể thấm vào.
Ninh Thanh Uyển nhìn sâu vào cô, lòng đau nhói khi thấy vẻ mặt buồn bã của Mạnh Hạ. Cô xoa nhẹ trán, "Vậy nên, thực sự em đang để tâm phải không?"
Làm sao có thể không để tâm chứ. Mạnh Hạ mím môi, cố gắng kiềm chế nỗi chua xót của mình, "Chị được mẹ chị Tư Linh nuôi lớn, hai người lại là bạn tốt từ nhỏ đến lớn... Em, em sợ chị nghĩ em đang vô lý."
Dịu dàng, hiểu chuyện đến mức làm người ta xót xa, cũng khiến người ta đau lòng. Ninh Thanh Uyển thở dài, cảm thấy bao năm qua mình thật uống phí, cô trẻ con đến mức nào, khi tính toán rằng cô gái này không để tâm đến mình.
Không phải không để tâm, mà là quá để tâm, mới cẩn trọng với cô như vậy, mới cẩn thận giấu đi cảm xúc của mình.
Nhưng nếu giữa hai người cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-be-cong/4677635/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.