Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng đã mưa.
Trong mơ hồ, dường như nghe thấy tiếng chuông báo thức vang lên, nhưng nhanh chóng bị ai đó tắt đi. Không biết đã bao lâu trôi qua, lông mi khẽ chớp. Mạnh Hạ giật mình tỉnh dậy.
Có lẽ do trời mưa và rèm cửa che ánh sáng, trong phòng mờ mờ tối, tiếng mưa rơi rì rào bên ngoài, một lúc khó phân biệt là ngày hay đêm.
Cổ họng khô khốc như muốn bốc khói, Mạnh Hạ muốn lật người, nhưng phát hiện cơ thể hơi đau nhức, cô quay đầu nhìn bên cạnh, gương mặt như tạc tượng của Ninh Thanh Uyển hiện ra.
Không giống như cô còn mơ màng, Ninh Thanh Uyển dường như đã tinh từ lâu, đôi mắt trong veo, "Tỉnh rồi?"
Mạnh Hạ dụi dụi mắt, còn chút buồn ngủ, "Chị..." Giọng nói không còn trong trẻo như mọi khi, hơi khàn khàn.
"Cổ họng khó chịu lắm không?" Ninh Thanh Uyển nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Mạnh Hạ ngây người một lúc, cổ họng thực sự rất khó chịu, cô tức giận nhìn kẻ gây họa, sao còn có mặt mũi hỏi...
Nhớ lại đêm qua, ảnh mắt Ninh Thanh Uyển đầy nóng bỏng, cái nhìn khao khát khiến Mạnh Hạ không dám đối diện. Nhớ lại đêm qua, ánh mắt Ninh Thanh Uyển đầy nóng bỏng, cái nhìn khao khát khiển Mạnh Hạ không dám đối diện. Những nụ hôn dày đặc như mưa xuân, Mạnh Hạ bị hôn đến mềm nhũn, rõ ràng nên đẩy ra nhưng lại thành dáng vẻ muốn cự tuyệt nhưng không đành lòng. Ninh Thanh Uyển nhớ rõ lời mình, giữ lý trí không đi đến bước cuối cùng, những ngoại trừ bước cuối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-be-cong/4677627/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.