Mạnh Hạ sững sờ nhìn Ninh Thanh Uyển, trong đôi mắt mà cô yêu thích nhất chứa đựng ánh nhìn đầy tình cảm, ánh nắng chiếu vào người ấm áp, như thấm qua da theo dòng máu lan tỏa khắp cơ thể.
"Chị, chị cũng là món quà của em -"
Món quà tuyệt nhất, là điều mà em luôn mơ ước.
Những lời phía sau chưa kịp nói, Ninh Thanh Uyển đã nâng mặt cô lên hôn. Cái hôn dịu dàng hơn bất cứ lần nào, Mạnh Hạ như tan chảy trong sự dịu dàng ấy.
Ninh Thanh Uyển áp trán vào trán cô, hít một hơi thật sâu, cười khẽ nói, "Ừm, chị là của em."
Giọng nói hơi khàn, vào tai, làm tại mềm, lòng tê tê, nhịp tim Mạnh Hạ lại loạn nhịp.
Thật là phạm quy quá, ý cô không phải vậy mà. Nhưng cô không muốn giải thích, cô cũng muốn phạm quy, buông thả mình chìm vào lọ mật ngọt của Ninh Thanh Uyển.
Hai người đắm chìm trong không khí ngọt ngào riêng tư, không ai để ý cảnh này bị người khác nhìn thấy.
Lâm Du Nhiên sau khi máy quay và người quay phim rút lui liền tự cầm máy ảnh ra ngoài, đứng dưới gốc cây gần đó âm thầm quan sát hai người trong căn nhà kính.
Cô gái tóc thẳng ngồi trên sàn nhà kính, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ tóc dài đang ngồi trên xích đu gỗ, cả hai đều xinh đẹp, trong ánh mắt chứa đầy chứa đầy tình cảm sâu đậm. Ánh nắng xuyên qua kính rọi vào người, phủ lên họ một lớp ánh sáng ấm áp dịu dàng, cảnh tượng như một bức tranh.
Lâm Du Nhiên cầm máy ảnh, hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-be-cong/4677625/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.