"Chị~ chị về rồi." Mạnh Hạ mơ màng ngước lên nhìn Ninh Thanh Uyền, nở nụ cười ngọt ngào.
Cô quay người ôm lấy eo Ninh Thanh Uyển, mùi hương bạc hà nhàn nhạt quen thuộc xộc vào mũi, Mạnh Hạ áp mặt vào bụng Ninh Thanh Uyển, bụng săn chắc theo nhịp thở của Ninh Thanh Uyển mà khẽ phập phồng.
Còn có tiếng tim đập của Ninh Thanh Uyển, từng nhịp từng nhịp, Mạnh Hạ nghe thấy mà cảm thấy an tâm, thật sự rất thích chị.
"Cô cho cô ấy uống rượu?" Ninh Thanh Uyển liếc nhìn ly thủy tinh trên bàn, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Susan.
Đầu nhỏ không yên trong lòng cô mà cọ cọ, Ninh Thanh Uyển vỗ về xoa đầu Mạnh Hạ.
Susan vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, câu "tôi để ý" của Ninh Thanh Uyển khiến cô nhận ra một số điều vi diệu.
Cô bất chợt nhớ lại có lần có người muốn mượn cây đàn guitar của Ninh Thanh Uyển, hỏi một câu, "Chỉ là cây đàn guitar thôi mà, không để ý chứ?"
Lúc đó Ninh Thanh Uyển lạnh lùng đáp, "Tôi để ý, đừng chạm vào đồ của tôi."
Đúng rồi, chính là cảm giác này. Thái độ của Ninh Thanh Uyển với Mạnh Hạ giống như với cây đàn guitar đó. Cô ấy coi Mạnh Hạ như vật sở hữu của mình.
Susan tỉnh lại, ý vị sâu xa nhìn chăm chăm vào nét mặt căng thẳng của Ninh Thanh Uyển, đột ngột cười, không trả lời mà hỏi lại, "Ninh Thanh Uyển, cô thích cô ấy."
Ninh Thanh Uyển không phủ nhận, mày nhíu chặt, đôi môi đỏ mím lại thành một đường thẳng.
Ánh mắt dừng lại trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-be-cong/4677613/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.