Mạnh Hạ thường mơ thấy Ninh Thanh Uyển, đôi khi trong giấc mơ cô ôm Ninh Thanh Uyển khóc, đôi khi trong giấc mơ cô khóc tìm Ninh Thanh Uyển.
Nhưng lần này giấc mơ khác hẳn.
Không có Kỷ Đồng, không có tình tiết của nguyên tác.
Chỉ có Ninh Thanh Uyển nhếch môi nhìn cô, đôi mắt đào hoa như chứa đựng cả mùa xuân dịu dàng, nốt ruồi lệ dưới mắt khiến khuôn mặt tinh tế thêm vài phần quyển rũ, mỗi cử động đều đẹp đến nao lòng.
"Nhưng, chị thích." Đôi môi đỏ khẽ mở, giọng trầm khàn mê hoặc.
Mạnh Hạ nuốt nước bọt, hồi hộp hỏi: "Chị thích em không?''
"Thích chứ..." Ninh Thanh Uyển xoa đầu cô, cười dịu dàng.
Mạnh Hạ dũng cảm hỏi tiếp: "Thích kiểu nào..."
Khuôn mặt tinh tế của Ninh Thanh Uyển bỗng trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo xa cách, giọng điệu lạnh nhạt, "Nghĩ gì vậy? Chị không cong."
Ánh mắt lạnh lùng đó khiến tim cô như bị đóng băng, toàn thân lạnh buốt, hít một hơi sâu, Mạnh Hạ bừng tỉnh, thở hổn hển.
Cô quay đầu nhìn chiếc chăn bị đá sang một bên.
Trong phòng bật điều hòa thấp, chăn lại không đắp, chẳng trách lại lạnh, Mạnh Hạ ngồi dậy, vẫn còn sợ hãi, khuôn mặt ướt đẫm, cô đưa tay lau vội, nhìn vào những giọt nước mắt trên đầu ngón tay.
Cô phát hiện bị Ninh Thanh Uyển ghét bỏ còn đau đớn hơn trải qua những tình tiết đau khổ trong nguyên tác.
Ánh mắt cô vô tình quét qua khung ảnh trên tủ đầu giường, dừng lại ở bức ảnh, Mạnh Hạ mở ngăn kéo cất khung ảnh vào.
Đi được vài bước, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-be-cong/4677606/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.