Tạ Ninh trở lại nhà chính đúng vào dịp năm mới.
Chú Chung vừa nhìn thấy cậu đến liền cười tươi như hoa: “Lão gia tử ngóng trông cháu nãy giờ luôn đó”.
Vừa nói chuyện vừa xách hành lý của cậu: “Lần trước cháu nhờ Ngô Thụ đưa bánh hoa tuyết mềm tới, lão gia tử thích vô cùng, mỗi ngày đều phải ăn một miếng mới chịu nổi, mà sợ ăn nhiều quá sẽ hết mất”.
Tạ Ninh cười cười: “Ông nội thích ăn, vậy lần sau cháu sẽ mua nhiều hơn”.
“Cháu đưa cái gì lão gia tử cũng đều thích ăn hết” chú Chung đem hành lý của cậu lên phòng: “Căn phòng này mỗi ngày đều có người tới quét dọn sạch sẽ, cháu đến ngày nào cũng được, mọi lúc đều có thể ở được”.
Tạ Ninh nói: “Lần này con sẽ ở tới năm sau luôn......mà ông nội đâu? Đi ra ngoài rồi ạ?”.
Chung thúc thở dài: “Mới vừa ngủ thôi. Hai ngày nay trời trở lạnh, cơ thể lão gia tử cũng không được tốt, hôm qua ngủ tới nữa đêm thì tỉnh lại sau đó vẫn không ngủ tiếp được, hôm nay ăn cơm trưa xong thì cảm thấy cả người đều mệt mỏi”.
Tạ Ninh nói: “Vậy đừng làm phiền ông, cứ để ông ngủ thêm một chút đi”.
Chung thúc liên tục gật đầu, cười đến mức mặt toàn là nếp nhăn: “Khi lão gia tử thức dậy nhìn thấy cháu, nhất định sẽ rất vui vẻ!”.
Tạ Ninh nhìn lướt qua căn phòng, đồ đạc trong phòng cũng không có bị thay đổi, giống y hệt như lúc cậu dọn đi.
Những chậu hoa vô danh cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-bach-nguyet-quang-cua-ban-trai-cu-cau-hon/2695265/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.