Chương trước
Chương sau
Tạ Ninh thở hổn hển, đưa tay nắm lấy ống tay áo của Trang Duyên, dường như muốn xác nhận người đứng ở trước mắt là thật, chứ không phải do cậu tưởng tượng ra.

Trang Duyên trực tiếp đưa tay ôm lấy cậu, lại nhét tay cậu vào túi áo của mình: “Sao không mặc thêm quần áo rồi hẳn chạy ra ngoài, còn không đeo khăn quàng cổ nữa, không thấy lạnh sao?”.

Trong túi áo của Trang Duyên vẫn còn độ ấm, hơi ấm từ từ bao bọc bàn tay của cậu.

Tạ Ninh chậm rãi phục hồi tinh thần lại: “Tôi, tôi lúc chạy đi có hơi gấp gáp.....”

“Lần sau đừng gấp gáp như vậy nữa, lỡ bị ngã tôi sẽ đau lòng đó” Trang Duyên không nhịn được nhéo nhẹ chóp mũi của cậu: “Tôi vẫn ở chổ này, không đi đâu hết, cho nên em cứ từ từ mà xuống, tôi sẽ chờ”.

Tạ Ninh ngây ngốc mà lặp lại một lần: “...Anh chờ?”.

Trang Duyên gật đầu: “Đúng vậy. Tôi sẽ chờ cho tới khi nào mà em xuống thì thôi, nếu như em không đi ra, tôi liền đứng đây chờ cho đến sáng mai luôn”.

Tạ Ninh sốt ruột: “Anh như vậy..... Lỡ như tôi không thấy tin nhắn thì làm sao bây giờ, lỡ như tôi vẽ nghiêm túc quá, hoặc là đã đi ngủ, vậy không phải anh....”

Trang Duyên làm bộ mất mát nói: “Tôi đây cũng chỉ có thể chờ cho đến buổi sáng ngày mai”.

Tạ Ninh buột miệng thốt ra: “Như vậy không được”.

Trong ánh mắt Trang Duyên hiện lên ý cười: “Vậy em nói đi, tôi nên làm cái gì bây giờ?”

Lúc này trong lòng Tạ Ninh đã mềm mại vô cùng, biết rõ Trang Duyên đang trêu chọc cậu, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh: “Anh có thể..... trực tiếp đi vào, nói với bảo an ở cửa là anh đến tìm tôi”.

Trang Duyên bị sự đáng yêu của Tạ Ninh làm cho cả người tan chảy: “Chúng ta tiến triển cũng hơi bị nhanh rồi đó”.

“Cái gì?” Tạ Ninh nghe chả hiểu gì, mờ mịt hỏi.

Trang Duyên thấp giọng nói: “Nhanh như vậy đã phải gặp mặt trưởng bối trong nhà rồi”.

Tạ Ninh: “……”

Trang Duyên thấp giọng cười cười, thấy Tạ Ninh bị lạnh đến mức chóp mũi và vành tai đều đỏ bừng, lại nhịn không được đau lòng.

Anh cởi áo khoác của mình cho ra, khoác lên cho Tạ Ninh: “Em mặc vào đi, đêm khuya trời lạnh dễ bị cảm lạnh lắm”.

“Vậy còn anh?” Tạ Ninh lắc đầu, hỏi: “Anh ở chỗ này đợi lâu như vậy, chắc hẳn là sẽ lạnh hơn tôi nhiều, tôi không cần mặc đâu”.

Trang Duyên: “Không sao đâu, tôi cũng không có chờ lâu, hơn nữa thân thể tôi rất tốt, không bị ngỏm tỏi vì lạnh đâu”.

Tạ Ninh không nói chuyện, cậu có thể cảm nhận được trên người Trang Duyên toàn là khí lạnh, trên vai còn có đầy bông tuyết...

Hiển nhiên là không giống như những gì anh nói, chỉ chờ có một lát.

Bị gió lạnh thổi hồi lâu, đầu óc Tạ Ninh mới dần tỉnh táo lại: “Chúng ta đi vào trong đi rồi hẳn nói tiếp”.

Đứng ở cổng lớn hứng chịu gió lạnh và tuyết rơi chỉ để nói chuyện thì đúng là hành động quá ngu xuẩn.

“Đi vào?” Trang Duyên bật cười: “Thật sự muốn dẫn tôi đi ra mắt trưởng bối sớm hả?”

Không biết là do lạnh hay vì cái gì mà mặt Tạ Ninh đã đỏ bừng lên: “Chỉ....chỉ vào trong ngồi thôi, bên ngoài trời lạnh quá”.

Trang Duyên lại lắc đầu nói: “Hôm nay không được.”

Tạ Ninh: “A?”

Trang Duyên nói: “Còn quá sớm, tôi vẫn chưa chuẩn bị kĩ, ngay cả quà cáp cũng không có mang theo”.

“Hơn nữa, hôm nay tôi muốn dẫn em đi ra ngoài chơi” Trang Duyên mỉm cười nhìn cậu: “Thế nào, bạn nhỏ Ninh Ninh, có đồng ý cho tôi bắt cóc em không?”.

Đôi môi Tạ Ninh hơi run, nhỏ giọng nói: “....Đồng ý”.

Trang Duyên hơi nhướng mày, tâm trạng rất tốt: “Ninh Ninh ơi, tôi đột nhiên phát hiện ra, lúc này đây em đặc biệt dễ nói chuyện, tôi muốn em làm cái gì em đều sẽ đồng ý”.

Tạ Ninh: “……”

Trang Duyên thấy cậu vẫn chưa mặc áo khoát vào, trực tiếp cầm áo khoác lên giũ một cái, rồi mặc vào cho cậu: “Bị tôi làm cho cảm động rồi hả?”.

Tạ Ninh đột nhiên bị hơi thở của Trang Duyên bao vây, còn chưa kịp mở miệng, cả người đã mềm nhũn.

Trang Duyên lại nói tiếp: “Vậy thì em cũng quá dễ cảm động rồi, tôi vẫn chưa có làm cái gì đâu, chờ sau này tôi thật sự làm cái gì đó, vậy chẳng phải là em.......”

Anh cố ý tạm dừng một chút, Tạ Ninh nghi hoặc nhìn qua: “?”.

Trang Duyên cười nói: “Cảm động đến mức muốn lấy thân báo đáp”.

Tạ Ninh bị anh chọc ghẹo đến mức cả người muốn bốc khói, hơn nữa trên người còn mặc áo khoác của Trang Duyên, chỉ có thể nói sang chuyện khác nói: “Đừng nói nữa, chỗ này lạnh quá.....anh muốn dẫn tôi đi đâu?”.

“Dẫn em đi đón năm mới” Trang Duyên cười, một đường kéo cậu đi tới gara, chờ hai người lên xe, anh trước tiên mở điều hoà trong xe, điều chỉnh nhiệt độ lên cao.

Lúc này anh mới nhẹ nhàng phun ra một hơi, oán giận nói: “Tính toán bắt cóc em đi ra ngoài, lạnh chết tôi rồi”.

Tạ Ninh ngượng ngùng mà cười một chút: “Lúc nãy em còn nói là không có lạnh....”

“Sao nói gì em cũng tin hết vậy” Trang Duyên bất đắc dĩ nói.

Tạ Ninh nghiêm túc nói: “Anh nói tôi mới tin.”

Trang Duyên vốn định dạy dỗ cậu một hồi, dặn cậu không được dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng vừa nghe cậu nói lời này, trong lòng ngay lập tức mất hết bình tĩnh, chỉ muốn kéo cậu ôm vào lòng hôn cho đã.

“Tôi nói gì em cũng tin?” Anh một bên khởi động xe một bên hỏi cậu.

Tạ Ninh lúng ta lúng túng nói: “Nếu mà lố quá.....thì không thể tin được”.

Ý là chỉ cần không quá lố, thì sẽ tin.

Trong lòng Trang Duyên cười nhạt, có khi nào năm đó Từ Thanh cũng.....dùng cách như vậy để lừa gạt cậu đi?

Hôm nay là ngày vui, Trang Duyên không muốn nhắc tới mấy chuyện gây khó chịu, cũng không nghĩ nhiều nữa, cười cười hỏi Tạ Ninh: “Lúc trước có ra ngoài ăn tết bao giờ chưa?”.

Tạ Ninh lắc đầu: “Trước đây tôi chỉ đón tết ở nhà thôi”.

Trang Duyên: “Tôi cũng đoán là vậy, để hôm nay tôi dẫn em đi chơi cho đã”.

Tạ Ninh khá tò mò Trang Duyên sẽ dẫn cậu đi đâu, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chỉ thấy được một mảnh tối đen.

Giao thừa đêm 30, ngoại trừ máy quảng trường đèn đuốc sáng trưng, thì đa số cửa hàng đều đã đóng cửa.

Sau khi tới nơi, Tạ Ninh xuống xe định trả lại áo khoác cho Trang Duyên.

Trang Duyên bất đắc dĩ mà cười cười, đi ra ghế sau lấy một cái áo khoác rồi mặc vào: “Tôi có mang áo khoác để trong xe”.

Tạ Ninh lúc này mới gật gật đầu.

Nhìn qua một bên, hình như Trang Duyên dẫn cậu tới trung tâm thương mại, nhưng lúc này cửa bên khu mua sắm đã đóng lại rồi, Trang Duyên trực tiếp dẫn cậu vào thang máy đi lên tầng bốn.

Là rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim mở đến tận khuya, lúc này tuy rằng không có nhiều người lắm, nhưng đèn vẫn còn sáng.

Tạ Ninh hỏi: “Anh nói dẫn tôi đi đón năm mới là đi xem phim điện ảnh?”.

Trang Duyên lắc đầu, cười nói: “Muốn xem điện ảnh, còn không bằng dẫn em tới nhà tôi, thiết bị càng tốt, cũng không có người quấy rầy”.

Tạ Ninh tò mò: “Vậy anh muốn..... đón năm mới thế nào?”.

Trang Duyên cố ý khơi gợi khẩu vị: “Em đoán xem?”.

Tạ Ninh đoán không ra, mờ mịt mà lắc đầu: “Tôi thật sự không biết”.

Trang Duyên thần bí cười cười: “Đừng nóng vội, em đi theo tôi là biết ngay”.

Anh nói xong vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Tạ Ninh, cậu sửng sốt một chút, nhưng không có rút tay về.

Đầu ngón tay tuy lạnh, nhưng lòng bàn tay lại vô cùng ấm áp.

Rạp chiếu phim nằm ở tầng cao nhất của trung tâm thương mại, ở giữa khu trung tâm có một cánh cửa, nhân viên công tác ở khu trung tâm sẽ khoá cửa lại sau khi tan làm.

Trang Duyên dẫn Tạ Ninh đi đến trước cửa, vô cùng thần kì móc một cái chìa khóa từ trong túi quần ra, sau đó mở cánh cửa ra, kéo Tạ Ninh đi vào.

Tạ Ninh ngạc nhiên nói: “Sao anh lại có chìa khoá?”

Trang Duyên nhướng mày, tiếp tục hỏi lại: “Em đoán đi?”

“……” Tạ Ninh mím môi: “Tôi không đoán.”

Trang Duyên không trêu cậu nữa, giải thích: “Trung tâm này là do nhà của bạn tôi mở, tôi liền móc nối quan hệ với cậu ta, nhờ cậu ta để lại cho tôi một cái chìa khóa”.

Tạ Ninh: “À”

Khu trung tâm không một bóng người, còn không có bật đèn, trước mắt là một mảnh đen tối, Tạ Ninh hơi run rẩy một chút.

Trang Duyên nắm chặt tay cậu: “Sợ thì ôm chặt tôi”.

Tạ Ninh mạnh miệng: “…… Tôi không sợ.”

“Được được được, em không sợ, em cũng không có run luôn” Trang Duyên dỗ cậu như dỗ trẻ con: “…… Cẩn thận, bên này có cái bậc thang”.

Anh còn chưa nói xong, dưới chân Tạ Ninh bỗng trống không, cơ thể nghiêng qua một bên, thiếu chút nữa ngã xuống.

Trang Duyên nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cậu, ôm người vào lồng ngực mình: “Sao em lại.....”

Tạ Ninh bị hoảng sợ, theo bản năng vòng tay ôm vai Trang Duyên, ổn định lại cơ thể, mới nói: “Tôi, tôi không chú ý”.

Trang Duyên cười khẽ một tiếng, sau đó móc di động ra, bật đèn flash lên, rồi đưa cho Tạ Ninh cầm: “Cầm lấy, tôi cũng ngốc quá, quên bật đèn điện thoại cho em”.

Tạ Ninh thành thật nhận điện thoại, cuối cùng cũng có thể thấy rõ ràng.

Khu trung tâm này có hơi quen mắt, không chờ Tạ Ninh nhớ ra, hai người đã đến được nơi cần đến.

Tạ Ninh nhìn dãy máy gắp thú trước mặt, sửng sốt hơn nửa ngày: “Đây là……”

Tầng này của trung tâm có cửa sổ làm từ kính trong suốt, máy gắp thú được đặt ngay trước cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua cửa kính, chiếu lên người Tạ Ninh và Trang Duyên.

Trang Duyên nhìn vẻ mặt sửng sờ của cậu, không nhịn được đưa tay ra nhéo mặt cậu một cái.

“Đây là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau”.

Tạ Ninh hoàn toàn sửng sốt.

Đôi mắt cậu từ từ mở to, ngẩn ngơ nhìn Trang Duyên, hơn nữa ngày mới nói được một câu: “Tôi nhớ chỗ này không có nhiều máy gắp thú như vậy”.

Trang Duyên dở khóc dở cười: “Em chỉ muốn nói cái này?”.

Tạ Ninh lắc lắc đầu.

Cậu nhìn mấy cái máy gắp thú, lại nhớ tới con thỏ bông đặt ở đầu giường, trong lòng ngọt ngào như là ăn mật ngọt.

Đêm nay thật đẹp.

Cách đó không xa ở quảng trường có người bắn pháo hoa, từ cửa sổ kính nhìn ra bên ngoài, có thể thấy những tia lửa lấp lánh cả bầu trời đêm.

Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt của Trang Duyên, phác hoạ nên khoé môi cong lên của anh, bộ dáng nhẹ nhàng mỉm cười.

Đẹp trai, soái khí, ôn nhu.

Càng nhìn, liền nhịn không được tim đập thình thịch.

Tạ Ninh lặng lẽ duỗi tay sờ ngực, cố gắng làm cho nó không đập nhanh như vậy nữa.

Trang Duyên kéo cậu đến một máy gắp thú giải thích: “Tôi gợi ý cho người bạn kia nói là trung tâm của y máy gắp thú vẫn chưa đủ nhiều, xem ra y vẫn rất khiêm tốn tiếp thu ý kiến.”

Tạ Ninh đi theo lẩm bẩm nói: “Này cũng quá nhiều.....”

Trang Duyên tới máy đổi tiền tự động để đổi ra rất nhiều đồng xu, rồi đưa chúng cho Tạ Ninh.

“Lần này cùng nhau gắp đi” Anh nói: “Tôi không tin nguyên đêm nay tôi không gắp trúng con nào”.

Tạ Ninh cầm đồng xu, một hồi lâu mới nói: “Tôi xem anh gắp”.

Trình độ gắp thú của Trang Duyên vẫn như cũ chẳng ra làm sao, Tạ Ninh nhìn anh phung phí mấy chục đồng xu, mà vẫn không gắp được con nào.

Tạ Ninh nhịn không được nói: “Không ấy để tôi gắp cho?”.

Trang Duyên nghiêng đầu nhìn cậu, từ tận đáy lòng cảm thấy bản thân đang làm mất mặt mũi trước mặt Tạ Ninh.

Anh không khỏi không cam lòng: “Không được, tôi nhất định phải tự mình gắp được!”.

Anh không tin, chỉ là một cái máy gắp thú thôi mà, còn khó thế nào được.

Cứ thế Tạ Ninh trơ mắt nhìn anh tiếp tục phung phí đồng xu như ném đá trên sông.

“……” Tạ Ninh dứt khoát chỉ điểm nói: “Anh đừng có gấp. Tay gắp vẫn còn đang di chuyển mà, anh đợi nó dừng lại rồi hẳn ấn”.

Trang Duyên tiếp thu kiến thức, chờ nó dừng lại một hồi, mới ấn cái nút xuống.

——Có cái nịt.

Trang Duyên không kiên nhẫn mà nhăn mày lại, Tạ Ninh lại nói: “Anh phải xem vị trí của thú bông nữa. Nằm ngang là dễ gắp nhất, mà nằm dọc là khó gắp nhất”.

Lần này Trang Duyên chọn con thú bông nằm ở trên cùng, không đợi Tạ Ninh nhắc nhở đã ấn nút.

Con thú bông bị gắp lên không trung, còn chưa kịp đi tới cửa ra, thì đã đứt gánh giữa đường.

Trang Duyên: “……”

Tạ Ninh an ủi anh: “Tốt xấu gì thì cũng có tiến bộ, nhất định lần sau sẽ gặp được”.

Trang Duyên kiềm nén xúc động muốn đá cái máy gắp thú này vài cái, thấp giọng mắng một câu: “Cái trò quỷ gì vậy không biết”.

Tạ Ninh che miệng cười cười: “Mấy con thú bông gần cửa ra thì dễ gắp hơn, còn mấy con ở xa lúc gắp dễ bị rớt xuống lắm”.

Trang Duyên lần này không vội vã động thủ, bình tĩnh hỏi Tạ Ninh: “Còn có kỹ xảo gì sao?”

“Còn có.....” Tạ Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Tôi nhớ cái máy này có thể ấn hai lần, lần thứ nhất là hạ tay gắp xuống, lần thứ hai là thu tay gắp lên, anh có thể thử chế độ tự động thu tay gắp”.

Trang Duyên nhíu mày: “Chỉ là gắp thú thôi mà cũng phiền phức tới vậy hả?”.

Tạ Ninh: “……Thật ra chủ yếu vẫn là dựa vào vận may”.

Trang Duyên cảm thấy vận may của mình vẫn luôn rất tốt, nhưng đến khi gắp thú thì éo sử dụng được.

Một trăm đồng xu mới đổi đã nhanh chóng thấy đáy, nhưng vẫn như cũ không gắp được con thú bông nào.

Khoảnh khắc đẹp nhất là khi con thú bông rơi xuống đập vào thành cửa ra rồi lăn sang chỗ khác.

Trang Duyên trừng mắt nhìn máy gắp thú hết nửa ngày: “Tôi cho rằng bản thân tôi không có vấn đề, mà cái máy này mới có vấn đề”.

Tạ Ninh nhịn cười, sau một hồi mới nói: “Hay là chúng ta đổi sang máy gắp thú khác đi?”.

Trang Duyên trầm mặc, cảm thấy cho dù đổi máy khác thì kết quả cũng vậy thôi.

Nhưng anh không thể nhận thua.

Trong từ điển của Trang Duyên anh, không có hai chữ nhận thua này!

Đồng xu còn sót lại không tới mười cái.

....

Một đồng xu cuối cùng.

Trang Duyên lạnh mặt, thầm nghĩ lần này mà không gắp được anh nhất định sẽ lôi đầu Tề Duệ* ra khiếu nại.

*Trong raw là Nghiêm Khê. Tui nhớ chỗ này là của nhà ông Tề Duệ mới đúng chớ?

Trung tâm nhà y sao lại dám để cái máy hư hỏng này.

Nhìn máy gắp thú trước mặt, anh đột nhiên nghiêng đầu nói với Tạ Ninh: “Em ôm tôi một cái đi”.

Tạ Ninh mờ mịt: “Hả?”.

Trang Duyên nghiêm túc nói: “Đây là huyền học, em ôm tôi một cái, nói không chừng vận may của tôi sẽ tới”.

Tạ Ninh không nói nên lời: “.....Sao anh lại tin mấy cái này?”.

Nhưng cậu lại rất nghe lời dang tay ra, nhẹ nhàng ôm Trang Duyên một cái.

Tạ Ninh định đi đổi đồng xu, không ngờ Trang Duyên lại mặc kệ hết, tùy tay ấn một cái, liền.....

..... Gắp được rồi?

Tạ Ninh ngơ ngác nhìn tay gắp thú bông, một đường run run rẩy rẩy, cuối cùng cũng thành công tới cửa ra rồi rơi xuống.

Trang Duyên nhẹ nhàng thở ra, khom lưng xuống, đem con thú bông ra.

“Cho em” Anh đưa cho Tạ Ninh: “Mặc dù có hơi xấu, nhưng mà cũng tặng cho em”.

Đây đại khái là lần đầu tiên trong đời Trang Duyên tự mình gắp được một con thú.

“Quà tặng năm mới” Trang Duyên cau mày, có chút bắt bẻ nói: “Cũng chấp nhận được”.

Tạ Ninh hơi bất ngờ, cuối đầu nhìn thú bông.

Là một con thỏ, nhưng so với con lần trước thì không cùng kiểu dáng.

Tai của nó tròn hơn một chút, cũng dễ thương và mềm mại hơn một chút.

Lúc này cậu chợt nhận ra, dường như Trang Duyên đã nhắm vào con thỏ này mà xuống tay.

Cho dù là vị trí khó gắp như thế nào, anh đều không từ bỏ, cũng không có chuyển hướng sang mục tiêu khác.

Tạ Ninh nhịn không được cắn môi.

Tay cậu sờ sờ trong túi quần, lấy ra một cái đồng xu.

Đây là đồng xu cậu cắn trúng trong miếng vằn thắn, cậu đặt nó vào trong lòng bàn tay Trang Duyên: “Quà năm mới”.

Trang Duyên nhướng mày: “Đây là cái gì?”

Tạ Ninh nhẹ nhàng nói: “Đây là phúc khí.”

Nơi xa hình như có tiếng chuông vang lên.

Trang Duyên lẳng lặng nhìn cậu, nắm chặt đồng xu trong tay, trên môi lộ ra ý cười.

Pháo hoa trong nháy mắt nổ tung làm sáng rực cả một khoảng trời tăm tối.

00: 00

Một năm mới đã đến.

Trang Duyên cúi đầu xuống, ôn nhu hôn lên đôi môi của Tạ Ninh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.