“A!”
Dương khẽ kêu lên. Lúc này toàn thân cô đaunhức rất khó cử động còn mắt thì sưng vù lên. Có lẽ hôm qua cô đã khócrất nhiều. Nhớ lại lời nói của bác sĩ nước mắt cô không tự chủ lại tuônra.
Cô và Ngọc mặc dù là chị em sinh đôi nhưng tínhcách lại rất trái ngược nhau. Cô luôn cô đơn lạnh lẽo còn Ngọc lại rấtấm áp vui vẻ. Cô thừa nhận lúc đầu cô rất ghét Ngọc và ghen tị với conbé nhưng sau khi được Ngọc tha thứ cô đã hứa sẽ cố hết sức để bù đắp cho Ngọc. Vậy mà giờ đây chính cô lại hãm hại con bé. Cô đã giết chết đứaem gái song sinh của mình. Thật đáng ghê tởm! Dương cười cay đắng rồi từ từ bước xuống giường. Việc thức cả đêm hôm qua khiến mọi người mệt mỏingủ thiếp đi. Rời khỏi phòng bệnh Dương ghé qua phòng Ngọc.
“Ngọc!”
Một âm thanh ấm áp phát ra từ miệng cô. Ngọc vẫn nằm im đấy bên cạnh làbảng đo nhịp tim. Nhìn nó khiến cô lo lắng tưởng như nhịp tim ấy có thểngừng đập bất cứ lúc nào. Tránh để mọi người thức giấc, Dương liền đi ra khỏi bệnh viện. Lúc này trời đã xế chiều, cô bước lại gần dòng sông gần trường.
“Không!”
Dương giật mìnhnhìn chiếc vòng của cô. Đó là hình mặt trăng đen! Dương bật cười chuachát. Khi nào cô còn là pháp sư bóng tối thì khi ấy tính mạng của mọingười vẫn bị đe dọa. Không, cô phải bảo vệ mọi người dù có phải mất mạng đi chăng nữa.
“Ngọc à, chị đi trước em một bước nhé!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-ngoi-truong-huyen-dieu/2038930/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.