Lúc tôi tỉnh giấc vẫn còn ngồi trên tấm phản gỗ truyền thừa hàng trăm năm mang nhiều giá trị tinh thần thì văng vẳng bên tai nghe tiếng “Phặp! Phặp! Phặp” giống như đang chặt cây nên mắt nhắm mắt mở đẩy cánh cửa sổ đầu hồi để nhìn ra ngoài, tôi không nhìn thấy ai, chỉ thấy bụi tre gai lớn đang rung rung từng hồi.
- “Mấy người này làm việc nhanh quá nhỉ?”
Tôi dụi mắt rồi quay sang hỏi bà Già lúc này đang ngồi nhai trầu.
- Mấy người mua đã tới chặt cây rồi hả bà?
- Ừ, chặt được một lúc rồi. Mày dặn tao không ra xem nên tao ngồi đây.
Nhìn đồng hồ mới hơn 4g chiều, tôi bước ra cửa rồi quay lại nói:
- Để cháu ngó thử, sao bà không đi chơi như mọi ngày đi?
- Không, nay tao ở nhà, nhỡ đâu đám ấy chặt tre của tao thì sao?!
- Chẳng ai người ta lấy tre của mình đâu! Bà cứ lo...
Tôi bước xuống sân nhà sau đó đi ra vườn, đến gần bụi tre để quan sát, nhìn xuyên qua những khoảng trống nhỏ giữa các thân tre, tôi thấy thấp thoáng mấy người.
- Cháu chào các chú ạ! – Tôi lên tiếng.
- A! Chào thanh niên, mới ngủ dậy hả?
- Vâng! Cháu mới ngủ dậy nên ra ngó chút thôi ạ! Cây chặt sắp xong chưa các chú? – Tôi hỏi vọng ra, không biết ai vừa mới trả lời.
- Nhanh thôi... đến chập tối là xong!
- Dạ! Thế các chú cứ làm đi ạ!
Tôi quay vào nhà nói với bà pha cho một siêu nước vối hơi loãng một chút rồi cầm theo cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656521/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.