Tôi cắn ngón tay út của mình đau thật là đau và mắt thì nhắm tịt, tưởng chừng như nước mắt cũng rơi ra, cái gì mà thuốc lào Tiên Lãng ngon, nó là ớt hiểm nên hăng mùi đấy chứ! Tôi đứng một hồi lâu rồi bước nhẹ lên thềm nhà, nơi có một cái cửa sổ đang mở toang hoang để nghe những câu chuyện của những người trong nhà, họ đánh bài tá lả mê say nên tôi không thu thập thêm được thông tin gì quý giá. Hai người đàn ông ngồi ở bàn uống nước kia cũng nói chuyện linh tinh cho nên tôi quyết định ra về vì trời đã tối và bà Già đang ở nhà chờ cơm lâu chứ nhất định không ăn cơm trước. Tôi lại phải đánh một vòng đi qua phía sau mấy cái xe máy đang dựng để tránh ánh đèn điện hắt ra sân, lúc tôi chuẩn bị trèo qua bức tường thấp thì từ trong nhà lại có một người đàn ông khác bước ra, ngồi trên bậc thềm vớ lấy cái điếu cày chuẩn bị làm một “bi”, tôi nán lại xem tiếp. Khung cảnh sau đó cũng không khác gì mấy so với cảnh người đàn ông khi nãy gặp phải, tiếng ho sặc sụa liên tục, hai tay dí lên cổ vuốt vuốt rồi cũng lao ra cái vại nước vục đầu vào một hồi.
- Thuốc lào nặng quá à? – Người đội mũ lưỡi trai bước ra sân hỏi.
Người đàn ông mới hút thuốc kia vẫn còn đang khạc nhổ, cúi người thở hổn hển như vừa mới thoát chết vậy.
- Kh... không phải... không phải... thuốc lào có mùi ớt tươi... – Ông ta dừng lại thở. -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656520/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.