- Người mới đến là ai, khai danh tính! – Một giọng nói truyền đến.
- Cháu tên N. vừa mới đến ạ! – Tôi đáp.
- Đốn thủ! (cúi đầu lạy) Gặp quan lớn tại tại sao lại không chào?!
- Cháu đã chào quan rồi, cúi đầu chào chứ không lạy ạ, chỉ lạy trước người chết thôi ạ!
Tôi chú ý quan sát trước mặt bằng ánh mắt lờ đờ của mình và suy nghĩ thật nhanh.
- Tại nơi tra xét công khai, không xưng vai vế cháu con. - Giọng nói nhắc nhở tôi sau một hồi im lặng.
- Vâng, vậy tôi tên là N., được gọi đến đây để làm đối chứng theo yêu cầu của quan ạ!
- Trước mặt quan lớn phải xưng là tiểu nhân, hạ nhân! – Vẫn giọng nói đó.
- Cháu không phải kẻ tiểu nhân, cháu là người quân tử, cháu cũng không phải người hèn hạ nên không thể là hạ nhân được!
- Đây là quy định khi dân thường gặp quan lớn, phải tuân theo, ngươi không biết sao?
- Cháu chưa chết, cháu chưa phải dân thường ở xứ này, thường ngày tôi gặp quan xã cũng chỉ chào chú, bác và xưng cháu con chứ không có tiểu nhân với hạ tiện (thấp kém, bần hàn)
Lúc ấy có một ông khác mặc đồ màu tối, trên đầu quấn khăn xếp màu đen đi tới gần bên và ghé vào tai ông quan đang ngồi ở bàn và nói gì đó.
- Truyền cho nhân chứng vào để hai bên đối chất!
Chẳng ai cho tôi ngồi nên tôi cứ đứng như vậy với hai tay để phía trước và đan vào nhau. Ngay sau khi cho truyền gọi thì lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656510/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.