Tôi cứ nhẹ nhàng đi lại trong nhà, đèn dầu cũng đã tắt nên căn nhà tối đen như mực, tuy chỉ có 9 đốm sáng đỏ trên ban thờ gia tiên nhưng mùi hương toả ra khiến cho căn nhà trở nên ấm cúng lạ thường. Bên ngoài chấn song cửa là khoảng sân nhà với cây cối đang đong đưa trong gió, tôi chờ đợi trong hồi hộp, dù có cố căng mắt vểnh tai thì tôi cũng không thể nghe hay nhìn thấy bất cứ điều gì. Khoảng cách từ cửa nhà đến cổng nhà theo đường thẳng tầm hơn 40m và gió đang thổi theo phương ngang từ trái qua phải, tôi không thể nghe được, trừ khi ai đó muốn tôi nghe thấy.
- N. ơi, ra đây ta bảo!
Nghe thấy tiếng chị Ma gọi mình từ phía cổng nhà, tôi toan mở cửa để bước ra ngoài thì dường như có ai đó giật cổ áo tôi kéo lại khiến tay tôi nhất thời không với tới được then cài cửa.
- N. ơi! Mau lên, ra đây nào! Không có gì phải sợ, đi hết rồi!
Đúng là âm thanh của chị Ma văng vẳng bên tai nhưng sau khi tôi bị ai đó giật áo, có lẽ là bà cô Tổ, thì tôi chững người lại suy nghĩ... Không những chị Ma xưng là “Ta” mà còn gọi thẳng tên của tôi, điều này là chưa bao giờ xảy ra trong suốt những năm qua.
- Sao lâu thế??? Là ta... là Ngọc Hoa đây!
Dĩ nhiên thứ âm thanh trong trẻo này thì tôi nhận ra nhưng chị Ma chưa bao giờ gọi tôi kỳ lạ như thế, sau cùng tôi chợt nhớ ra ban nãy chị Ma có dặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656508/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.