Khi tôi còn ở quê, vùng hiểu biết của tôi nói chung là khá hạn hẹp, tôi chỉ “tinh tướng” ở trong làng của mình mà thôi chứ đi ra khỏi làng thì thật sự tôi đúng là đứa vô hại, vô hại chứ không phải ăn hại. Tôi sống trong một môi trường mà xung quanh ai cũng thờ Phật, đàn ông trong làng hội họp ở đình còn đàn bà đi lên chùa lễ Phật cầu an. Những đứa bạn học cấp II của tôi thì đứa nào trong sổ liên lạc cũng ghi nghề nghiệp của bố mẹ là làm ruộng, phải hiếm hoi lắm mới có mấy đứa ghi những dòng đặc biệt như: Giáo viên, bác sĩ, bộ đội, công an, thật sự là rất hiếm. Sổ liên lạc của tôi thì rất oách, đấy là tôi nghĩ như thế, khi trong trong sổ tôi ghi nắn nót số điện thoại di động của bố mình vào đấy, ở phần nghề nghiệp của bố thì tôi ghi làm giám đốc còn phần nghề nghiệp của mẹ tôi, tôi ghi là tiểu thương, tôi cảm thấy rất hãnh diện và đoán rằng ai khi xem cuốn sổ liên lạc của tôi cũng sẽ gật gù tưởng tượng những nghề cao siêu ấy trông như thế nào.
Khi tôi nhập học lớp 10, lần đầu tiên trong đời tôi thấy ở tờ kê khai lý lịch gia đình trích chéo của một người bạn ngồi bên cạnh có ghi ở phần tôn giáo là “có” nên tôi rất tò mò, sao lại không tò mò cho được khi cả lớp, cả những người tôi đã từng gặp thì đều ghi tôn giáo “không”. Tôi ngồi bên cạnh nhìn tờ giấy ấy mấy lần và bảo bạn tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656500/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.