Tôi đứng trước khoảnh sân có ánh điện hắt ra từ nhà R9, tuy không đến nỗi thở hồng hộc nhưng ít nhiều cũng có vẻ hốt hoảng, tôi đứng khom người chống tay lên hai đầu gối để thở hắt ra và hít những hơi thật dài.
- Mày đi đâu về mà cầm cả kiếm của trẻ con thế kia? - R9 cất tiếng hỏi khi vừa bước ra sân.
- Tao đi gửi quà Tết, bị chó đuổi chạy mệt muốn chết.
- Chó đuổi thì ngồi xuống là nó sợ, cái đấy mà còn không biết.
- Hai con cơ, tao sợ nó cắn thì mất Tết.
R9 đứng ngoài sân ngoái đầu lên mái nhà nhìn rồi nói một mình như hỏi tôi.
- Trời sao lại có gió mạnh thế nhỉ?
- Chắc có bão.
- Bão gì, Tết đến nơi rồi làm gì có bão, mà tao mới nghe thấy tiếng ùm ùm ở đâu ấy nhỉ, ai ném cái gì xuống ao à?
- Sao tao biết được, mải chạy nghe thấy gì đâu.
- Mày có vào uống nước không?
- Thôi tao về, muộn rồi. Bố mẹ mày về chưa?
- Chắc phải tối mai, tối mai về còn đi chợ Trằm sắm Tết mà.
- Thế tao về đây.
Tôi thất thểu đi bộ về như thằng mới thất trận, chắc chị Ma đã xử lý xong con trâu điên kia rồi.
- Cái thanh kiếm gỗ này chẳng thấy có ích lợi gì, nếu không phải của ông sư đưa cho thì mình đã vứt quách đi cho rồi.
Tôi vừa đi bộ trên đường làng vừa nhìn thanh kiếm đang cầm trên tay rồi lầm bầm một mình, đến đoạn ngã ba rẽ vào ngõ nhà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656495/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.