Bà Già rất ngạc nhiên khi tôi khệ nệ bê từ cổng vào sân nhà cả một thùng carton to gần bằng cái thùng giấy đựng TV 14 inches.
- Mày mua cái gì đấy?
- Vàng mã đấy bà!
Tôi để thùng carton xuống sân đứng nhìn bà cười rồi sau đó tiến lại gần trả bà Năm trăm nghìn đã vay lúc trưa.
- Vàng mã mày mua làm gì mà cả thùng đốt đến bao giờ?
- Cháu mua chỗ này là để cho mỗi nơi một ít chứ không phải mua cho nhà mình, bà cô Tổ hôm trước có dặn cháu thế.
Tôi vừa nói vừa cười khiến bà tôi ngẩn người ra không biết thật giả như thế nào.
- Bà yên tâm, đốt vàng mã cho người đã mất chứ có làm gì bậy bạ đâu mà sợ?
- Thế mày lấy tiền đâu ra, hôm qua mày bảo mày hết tiền rồi còn gì?
- Hôm qua cháu hết nhưng hôm nay cháu lại có!
- Mày lấy ở đâu?
- Cháu nhặt được! – tôi ghé sát vào tai bà nói nhỏ - Bà cô Tổ thấy cháu ngoan nên chỉ chỗ cho cháu đào được một cái nhẫn đấy, bán được mấy trăm nghìn luôn!
- Mày đừng có điêu toa, đào được thì phải cả hòm chứ sao lại đào được một cái?
- Bà buồn cười nhỉ, tổ tiên cho cháu bao nhiêu thì cháu nhận bấy nhiêu chứ sao lại đòi được, bà thấy đúng không?
- Tao thấy mày càng ngày càng vớ vẩn, hay mày ăn trộm của nhà ai?
- Bà này! Cháu đây... – tôi chỉ vào ngực mình – Cháu đích tôn của bà! Sao lại đi ăn trộm được?! Bà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656488/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.