Bố mẹ tôi tính bán nhà để rời đi nơi khác, điểm đến sẽ là Hà Nội - Thủ đô nghìn năm văn vở, nơi có nhiều ánh đèn điện sáng chưng, nơi có những con đường đẹp với nhiều ô tô đông như kiến, chắc chắn là vui hơn xứ đồng rừng 7 giờ đã tối om như hũ nút, vắng lặng đến nỗi nghe được cả tiếng chó sủa vọng lại từ xa hàng cây số.
Bố tôi xuống Hà Nội trước, dạo ấy khoảng tháng 7/1993, nhà rao bán cũng không phải ngày một ngày hai mà xong vì ở đây đất nhà ai cũng rộng bạt ngàn, mua thêm để làm gì? Họ thích mua sắm đồ điện tử hay xe máy hơn, những thứ đồ xa xỉ ấy xuất hiện ngày một nhiều. Trên nông trường cũng đã có tivi nhằm nâng cao đời sống tinh thần, họ đặt nó trong hội trường lớn và mỗi tối đều chiếu thời sự, rồi bông hoa nhỏ, rồi phim kinh điển kiểu như Tây Du Ký hoặc vài bộ phim về đánh nhau vào các dịp lễ, đợt 30/4 có chiếu phim "Biệt động Sài Gòn bắn" nhau rất đã, tôi nghe nói Sài Gòn ở rất xa, phía đầu kia của đất nước, đi ô tô phải mấy ngày mới tới nơi ấy.
Mùa Hè cuối cùng, vẫn nắng chang chang.
Bố tôi quay trở về sau khoảng mươi ngày, ông thông báo đã tìm thuê được nhà ở dưới thủ đô, người chủ nhà hẹn tới đầu tháng 9 sẽ giao nhà để bố tôi có thể sửa chữa theo ý muốn, tôi thấy rất phấn khởi. Bình thường chuyển nhà đi thì phải buồn nhưng Hà Nội là cái gì đấy rất cuốn hút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-lang-buoi-cuoc/1656404/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.