Một con đò khác đi vòng ra phía sau núi, Đoạn Xung đang bị giam giữ tại đây trong gian địa lao. Thủ lĩnh hộ vệ phụ trách trông coi địa lao đã nhận được mệnh lệnh của Kim Trấm, đứng ở trên bờ tiếp đãi nhóm ba người của Ngu Khang An. Bởi vì đây là cấm địa trên đảo nên bờ biển gài đặt vô số chướng ngại vật, con đò không cách gì tới gần. Thủ lĩnh hộ vệ giơ tay làm hiệu, Ngu Khang An đứng dậy nhẹ nhàng phi thân lên rồi đáp xuống bờ. Sở Tiêu còn chưa kịp phản ứng đã bị Ngu Thanh túm dưới nách mang theo hắn cũng phi thân lên ngạn. Dạo này Sở Tiêu ngồi thuyền liên tiếp nên chân dẫm lên bờ mà vẫn cảm thấy dập dềnh choáng váng, thân người có chút lảo đảo, thấy Ngu Khang An liếc mắt nhìn bèn vội vàng đứng lại vững vàng. Ngu Khang An nhíu nhíu mày, bước về phía trước. Sở Tiêu biết Ngu Khang An chán ghét mình, cũng hiểu rõ nguyên nhân. Hắn sóng vai với Ngu Thanh đi theo phía sau, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Ngu Thanh bên cạnh. Bởi vì sắp đi gặp Đoạn Xung nên tâm trạng của nàng rất thấp. Hắn không lên tiếng an ủi nàng. Tiến vào địa lao, nhìn thấy Đoạn Xung trong cũi sắt đầu tóc tán loạn, tất cả mọi người bao gồm cả Ngu Khang An đều lắp bắp kinh hãi. Biết trước đó hắn bị Khấu Lẫm ám toán trúng độc, nhưng lại không ngờ độc tính mạnh đến thế. Tuy đã uống giải dược nhưng tóc dài đen nhánh đã có chút bạc đi, cả người uể oải không sức sống. Thủ lĩnh hộ vệ giải thích: "Nếu có thể đi ra ngoài dưỡng bệnh để đại phu điều trị thì không đến mức như thế. Kim gia muốn Xung gia sám hối, nói thẳng chỉ cần chịu cúi đầu nhận sai liền thả ra, nhưng Xung gia thà chết cũng không nhận sai." Thủ lĩnh là lão nhân đã đi theo Kim Trấm ngay từ đầu, thở dài nói, "Bình thường thằng bé rất nghe lời Kim gia, Kim gia bảo hắn đi chết hắn cũng sẽ không do dự, lần này không hiểu vì sao lại quật cường như vậy." Ngu Khang An cau mày: "Vậy Kim Trấm để ta tới đây làm gì? Trông cậy vào ta khuyên được hắn? Nếu ta khuyên được thì lúc trước đã không có chuyện gì." "Cha." Ngu Thanh có chút bất an, đứng phía sau nhắc nhở một tiếng. Ở khoảng cách này Đoạn Xung đã có thể nghe được giọng ông. Ngu Khang An không thèm để ý, cười mỉa mai: "Kim Trấm muốn chờ hắn nhận sai, sợ là sẽ phải chờ tới chết." Đoạn Xung rúc người trong góc tường chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Khang An. Trong địa lao tối tăm, chỉ có mấy ngọn đèn trên tường hắt ra ánh sáng leo lét khiến ánh mắt hắn càng thêm hung ác nham hiểm. Ngu Khang An lạnh nhạt nhìn lại hắn: "Nhãi ranh, ngươi giận dữ với ta làm gì? Lần này chính là nghĩa phụ ngươi luôn kính trọng nhốt ngươi lại. Thừa dịp hắn chưa hoàn toàn thất vọng đối với ngươi, ta khuyên ngươi nhanh chóng nhận sai, đừng buộc hắn phải giống ta đích tay loại bỏ ngươi. Ngươi đừng chọc cho vết thương cũ của hắn tái phát, bị ngươi làm cho tức chết." "Nhận sai?" Đoạn Xung dựa lưng vào song sắt, chân trái co lại, đùi phải duỗi thẳng, chân trái đè lên đùi phải, "Thật ra ta muốn hỏi một câu, đến tột cùng ta sai chỗ nào?" Sở Tiêu nhìn chằm chằm dáng ngồi của Đoạn Xung, nghĩ tới Ngu Thanh. Khi nàng ngồi dưới đất cũng là tư thế giống y như vậy. Ngu Thanh cũng chú ý tới điểm này. Khi nàng còn nhỏ thì kiểu ngồi này là nàng học theo Ngu Khang An một cách vô thức. Khi ở giáo trường ông thường xuyên ngồi dưới đất với các binh sĩ, chính là tư thế như vậy. Có lẽ Đoạn Xung cũng là bắt chước một các vô thức như nàng. Ngu Thanh nhìn về phía Ngu Khang An, không biết ông có phát hiện hay chưa. Ngu Khang An chắp tay sau lưng tiến lên phía trước vài bước, dường như rất thưởng thức bộ dáng chật vật của Đoạn Xung hiện giờ: "Ta cũng đâu biết ngươi chọc tức Kim Trấm như thế nào? Ngươi gia nhập Thiên Ảnh, cung cấp tài chính cho bọn chúng tạo phản, lại quật mồ vong thê của Thượng Thư đương triều, nuôi dưỡng chu cấp cho một kẻ điên tiến hành thực nghiệm đổi tim, tất cả đều vì Kim Trấm. Hắn nên vui vẻ có được nhi tử hiếu thuận như ngươi, nhốt ngươi lại làm gì?" Đoạn Xung làm lơ Ngu Khang An trào phúng, cụp mắt xuống: "Ta nhớ rõ lúc ta còn rất nhỏ, ông thường dạy ta sinh mệnh rất quý giá, khuyên nhủ ta không thể ỷ mạnh hiếp yếu. Nhưng có một lần, ông ở trên biển bắt được một chiến thuyền Đông Doanh, hơn phân nửa giặc Oa trên thuyền đều tự sát, nhưng có một ít quỳ xuống khóc cầu, nói rằng bọn chúng cũng bị ép buộc bất đắc dĩ phải gia nhập, bị phiên chủ địa phương bắt ép lên thuyền. Bọn chúng phần lớn là thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, vừa thấy liền biết ngay là lần đầu tiên ra chiến trường, chưa biết nói dối. Thế nhưng ông không nhíu mày một chút tàn sát bọn chúng không còn một mống." Ngu Khang An hồi tưởng trong đầu, thật là có chuyện như vậy: "Có gì sai sao?" Không phải hỏi Đoạn Xung mà là Sở Tiêu. Sở Tiêu sửng sốt, lắc đầu: "Không có sai." Ngay cả Sở Tiêu tên ngốc này cũng nói không thành vấn đề, Ngu Khang An tự tin mười phần: "Ngươi sinh ra là đứa không có lập trường, chẳng có một chút quan niệm rõ ràng về thiện ác, lại bởi vì ta giết một binh lính Đông Doanh mà oán trách ta?" Đoạn Xung lắc đầu: "Ta không phải oán trách ông. Lúc ấy ta hỏi ông vì sao phải giết đám binh sĩ đáng thương kia, ông dạy ta rằng trên chiến trường không có kẻ đáng thương, chỉ có hai bên đối lập. Phải biết giữ vững lập trường là điều căn bản chẳng những cho quân nhân mà còn cho người muốn dừng chân trên thế gian." Ngu Khang An gật đầu: "Đúng là như thế." "Vậy thì ta có làm gì sai? Từ nhỏ ta đã giữ vững lập trường, biểu đạt suy nghĩ của ta với ông -- ta không muốn tòng quân, không muốn kế thừa gia nghiệp, không muốn bảo vệ quốc gia, không muốn bán mạng cho những kẻ chả liên quan tới ta. Ta chỉ muốn làm một người bình thường, chỉ muốn được ở bên người phụ mẫu sống những chuỗi ngày đơn giản. Vì sao trong ánh mắt ông thì ta liền biến thành đứa 'đại nghịch bất đạo'?" Đoạn Xung bỗng dưng cười cười, đáy mắt có chút tuyệt vọng, "Đơn giản chỉ vì ta là người Ngu gia thôi chứ gì? Vậy thì đâu phải ta sai!" Ngu Khang An bị hắn nói khiến cho ngây ngẩn. "Đến nay ta vẫn rất kiên cường giữ vững lập trường, bảo hộ nghĩa phụ là người duy nhất thiệt tình thương yêu ta trên đời này. Tất cả những kẻ có địch ý với nghĩa phụ, những kẻ gây bất lợi cho nghĩa phụ đều là kẻ địch của Đoạn Xung ta. Cho dù bọn chúng có đáng thương, có vô tội, ta cũng sẽ không chút nào nương tay, giống như ông không nương tay giết sạch đám Oa binh." Đoạn Xung mở to đôi mắt phủ kín tơ máu, nhìn chằm chằm vào một điểm vô định, nước mắt chảy xuống, "Bất luận là ông hay nghĩa phụ vẫn luôn buộc ta nhận sai, nhưng dù sao các vị cũng phải cho ta hiểu rõ, đến tột cùng ta sai ở chỗ nào?"
Quả cầu chậm chạp lên tới đỉnh núi, bên trong mọi người đều thảo luận chuyện Sở Dao có thai hay không, đề tài không thoải mái lúc nãy dường như chưa hề phát sinh. Trời đã không còn sớm, Kim Trấm chuẩn bị phòng cho khách để Sở Tu Ninh đường xa mà đến nghỉ ngơi trước, có chuyện gì ngày mai lại bàn, cũng có chút ý tứ muốn xem xét tình hình để thương lượng với ông. Vấn đề của trưởng bối lại còn liên quan đến triều chính, Sở Dao không thích hợp xen vào, dìu Khấu Lẫm trở lại phòng. Trong phòng đã đốt đèn, Khấu Lẫm sai thị nữ đi mời đại phu tới đổi thuốc cho mình. Sau đó đuổi ra ngoài tất cả thị nữ khác, hắn cởi túi họa sau lưng ném lên bàn rồi nói với Sở Dao: "Uổng cho ta còn nghĩ rằng hai vị trưởng bối rất có khí độ, lòng dạ rộng rãi, thật không ngờ..." "Còn không phải đều do chàng khơi mào?" Sở Dao bực bội muốn đá chàng ta một cái, nhưng lại sợ chạm vào vết thương nên cố nén dìu chàng ta chậm rãi đi đến mép giường, "Cha đâu phải là thần tiên vô dục vô cầu, sao có thể không thèm để ý? Lên đảo tới bái phỏng Kim gia vốn chính là phải đè nén cảm xúc, lấy đại cục làm trọng mà thỏa hiệp. Hơn nữa Kim gia cũng lịch sự tiếp đãi phần lớn vì thương tình hai huynh muội của thiếp. Hai người họ có thể duy trì hòa thuận bề ngoài như vậy đã là không dễ, thế mà chàng lại cứ phải xen mồm khiến cha khó xử ở trước mặt Kim gia, quấy rầy tiết tấu của cha, đổ thêm dầu vào lửa!" Khấu Lẫm sớm biết mình sẽ bị mắng, thành khẩn xin lỗi: "Lần sau sẽ không thế nữa." "Mỗi lần chàng đều nói như vậy, nhưng rốt cuộc không bao giờ coi cha là trưởng bối, hoàn toàn không suy xét đến cảm nhận của thiếp." Sở Dao cực kỳ thất vọng với Khấu Lẫm, dìu chàng ta ngồi xuống giường rồi quay mặt muốn đi. Khấu Lẫm vội vã nắm lấy tay Sở Dao, hôn một cái trên mu bàn tay nàng: "Đâu thể nói như vậy? Vụ cá mặn mà ta cũng đã nhịn xuống, thiệt tình muốn giải hòa với cha. Lúc nãy chỉ vì được Dao Dao chống lưng nên vừa cảm động vừa đắc ý, do đó mới quên bén mất tiêu. Là con người đâu phải ăn một miếng thì mập lên ngay, ta và cha là đồng liêu nhiều năm đã dưỡng thành thói quen nói móc quở trách nhau, dù sao nàng cũng phải cho ta thời gian chậm rãi sửa, à không, mau chóng sửa." Chàng ta xác thật rất thành khẩn, Sở Dao hơi chút hết giận, rút bàn tay ra, xỉa xỉa ngón tay trên trán chàng ta: "Nếu sớm biết chàng sẽ đắc ý mà cư xử không đúng mực, thiếp không nên giúp chàng." "Vậy thì ta phải đi bộ leo núi, miệng vết thương mà nứt ra thì sợ nàng sẽ đau lòng phát khóc." Khấu Lẫm cười cười. "Còn lâu." Hiện tại bất luận Sở Dao nhìn kiểu nào cũng thấy mặt mày chàng ta thật là khả ố. Nhưng sau đó khi đại phu tới thay băng, Sở Dao đứng ở mép giường, chờ khi bông băng được tháo ra, nàng nhìn thấy vết thương bị kiếm đâm không chỉ ở bụng mà đối xứng phía sau lưng cũng bị, có thể thấy được mũi kiếm kia vừa hung hãn vừa tàn nhẫn xỏ xuyên qua, Sở Dao thật đau lòng muốn chết. Khấu Lẫm bảo nàng quay mặt đi, nàng không nghe, nhất định mở to hai mắt nhìn. Khi đại phu rửa sạch xung quanh miệng vết thương, trán của nàng đổ mồ hôi còn nhiều hơn so với Khấu Lẫm. Khấu Lẫm không ngừng nhắc nhở "Nhẹ một chút", "Cẩn thận nào" dọa đại phu run tay, tay nàng cũng run theo. Chờ đại phu đi rồi, nàng khập khiễng đi đến ngăn tủ lấy bộ trung y tơ lụa muốn phủ thêm cho chàng. "Khoan đã." Khấu Lẫm vẫn để thân trên trần trụi, chỉ chỉ về phía kệ tủ. Sở Dao hiểu ý, đi đến kệ tủ lấy lọ thuốc mỡ giúp Khấu Lẫm bôi lên sau vai. Đây là chỗ lúc trước khi thủ thành Kim Trúc bị thương bởi Oa đao. Vết thương đã lành lại lâu rồi, thuốc này là dùng để tiêu sẹo, do Khấu Lẫm bỏ ra một khoảng tiền lớn mua về, hiệu quả rất tuyệt, cứ nhìn làn da trơn mịn của Khấu Lẫm là biết, ngay cả một chút sẹo nhỏ cũng không có. Sở Dao giúp Khấu Lẫm bôi thuốc, nhớ tới bộ dáng lải nhải của chàng ta khi thay băng bèn than vãn: "Chàng tốt xấu gì cũng xuất thân quân nhân, không bị mất mặt à? Thiếp thật hoài nghi những chuyện lên núi cao xuống biển lửa chàng kể thiếp nghe rốt cuộc có phải đúng vậy hay không? Hay là bây giờ sống trong nhung lụa lâu rồi trở nên õng ẹo?" Khấu Lẫm giải thích: "Đây không phải là õng ẹo, trước nay ta bị thương quá nhiều, nếu không dốc lòng dưỡng cho tốt thì thân thể sẽ lưu lại bệnh căn. Khi còn trẻ thì không sao, tuổi lớn hơn một chút sẽ biết mùi đau khổ ngay. Không tin nàng cứ nhìn Kim gia kìa, mới hơn bốn mươi mà thôi, bề ngoài trông còn rất ngon lành nhưng sức khỏe đâu được như vậy? Ta đã sớm nghiệm ra, trên đời này có hai thứ có tiền chưa chắc mua được, thứ nhất là tình cảm thật lòng và thứ hai là sức khỏe." Sở Dao gật đầu đồng ý. "Huống chi hiện tại ta cưới một thê tử như hoa như ngọc, lại nhỏ tuổi hơn so với ta." Chờ nàng bôi thuốc xong, Khấu Lẫm kéo nàng ngồi trên đùi, cánh tay ôm chặt vòng eo nàng. Chóp mũi hai người gần như chạm nhau, Khấu Lẫm cười tủm tỉm xổ ra một câu, "Nếu sức khỏe của ta sớm lụn bại, làm sao có thể thỏa mãn nàng?" Mới đó nói chuyện còn ra dáng ra hình, đột nhiên liền không đứng đắn. Sở Dao chậm rãi đỏ mặt, ngượng ngùng nắm chặt tay muốn đấm chàng ta một cái, thế nhưng lại nhớ đến vết thương, vì vậy chớ nói xuống tay, ngay cả ngồi trên đùi phu quân cũng không dám nhúc nhích. Nhịn không được, nàng lại giơ ngón tay chọc vào bộ ngực trần trụi của chàng mắng: "Cha cắm thanh kiếm trên miệng cá vẫn chưa đủ, nếu là thiếp, nhất định phải lấy kim chỉ khâu miệng cá lại. Thiếp đã rút ra kết luận được rồi, chỉ cần lấp kín không cho chàng há mồm thì thiên hạ liền có thể thái bình..." Khấu Lẫm cười ha ha: "Với tay nghề nữ công của nàng, nàng sẽ khâu được sao? Thiếu ta một đôi giày mà hiện tại vẫn chỉ có hai cái đế giày thôi đấy." ? Sở Dao bị bóc trần khuyết điểm, đang muốn nổi cơn thì Khấu Lẫm đã cúi người xuống, đột nhiên vùi đầu vào trước ngực nàng, còn cách xiêm y cắn một miếng. Sở Dao không ngờ chàng ta đã bị thương lại còn lớn mật như vậy. Sau khi kìm nén thân thể run lên, đỏ mặt hung tợn mắng câu cà chớn. Khấu Lẫm từ ngực nàng ngẩng đầu, nhìn gương mặt đỏ hồng của nàng, chưa đã thèm liếm liếm môi, cười xấu xa nói: "Nàng coi đi, nếu nàng muốn khâu miệng ta, chẳng phải rất phí phạm những kỹ năng này không?" "Chàng..." Cảm nhận được chỗ bắp đùi lại thứ kia chậm rãi cứng lên làm cộm, nàng vội nhẹ nhàng đấm chàng ta một cái, "Mau đừng náo loạn nữa, buông thiếp ra, để thiếp đi kiểm tra bức họa." Khấu Lẫm đâu muốn bỏ ra, nhưng vẫn nới lỏng vòng tay. Sở Dao đi đến trước bàn, hít vài hơi để bình ổn tim đập rối loạn, thật cẩn thận lấy ra bức họa Núi Sông Vạn Dặm. Khấu Lẫm mặc trung y xong bèn nằm xuống giường, ngửi hương thơm nhàn nhạt của dầu dừa Sở Dao lưu lại trên chăn đệm, thoải mái dễ chịu hít sâu vài hơi. Mấy ngày liền bôn ba gian khổ, tất cả đều biến mất không còn bóng dáng. Ngay cả vết thương ở bụng cũng vì có nàng đau lòng mà cũng tràn đầy hạnh phúc. Nàng nhất định là tiên nữ, thích hợp vô cùng. "Dao Dao." Khấu Lẫm nằm nghiêng, một tay kê dưới đầu, một tay đẩy ra màn lụa, nheo mắt nhìn về phía Sở Dao đang ngồi sau bàn hết sức chuyên chú kiểm nghiệm bức họa. "Dạ?" Sở Dao đang nghiêm túc xem xét, cũng không ngẩng đầu lên chỉ thuận miệng ậm ừ một tiếng. Khấu Lẫm cười cười: "Không có việc gì, nàng tiếp tục đi." "Thần kinh!" Sở Dao vẫn không ngẩng đầu. Tay vén màn lụa vẫn không buông, Khấu Lẫm lẳng lặng chăm chú ngắm nàng, trong lòng hy vọng Giang Thiên Dữ không nói sai, hy vọng trong bụng nàng lúc này thật sự đã có hài nhi của bọn họ. Nên đặt tên là gì đây nhỉ? Trong nhà đã có một tài nữ, chuyện lấy tên hẳn là không tới phiên hắn. Điều hắn cần suy nghĩ là nên tạo cho hài nhi một hoàn cảnh sinh trưởng tốt nhất như thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]