Edited by Bà Còm
Nghe xong gợi ý của Kim Trấm, đôi mắt Khấu Lẫm đầu tiên sáng ngời, nhưng bỗng nhiên sắc mặt âm trầm xuống.
Hiện tại Sở Dao đang giận hắn, căn bản không thèm để ý tới hắn. Nói vậy nghĩa là vụ này đã thông qua thị nữ truyền tới tai Kim Trấm, ông ta cố ý dùng biện pháp này để chèn ép hắn, khiến hắn chịu thua nhận túng phải đi cầu Sở Dao.
“Bản quan hiểu rồi.” Khấu Lẫm sầm mặt rời đi.
Hắn đâu phải đang bực bội Sở Dao, tự biết mình có sai nên co được dãn được, vẫn luôn chịu thua nhận túng, đâu cần phải dùng đến ai chèn ép?
Khấu Lẫm quay về phòng, Sở Tiêu đã rời đi.
Cửa sổ rộng mở, Sở Dao đang nằm trên ghế mây phủ đệm mềm bên cửa sổ ngắm hoàng hôn trên biển, nghe được động tĩnh cũng không thèm xoay đầu lại chút xíu nào.
Khấu Lẫm vốn định đi đến bên người nàng nhưng cảm giác sẽ càng chọc tức nàng hơn, vì thế ngồi trước bàn đưa lưng về phía nàng: “Dao Dao, nàng muốn hờn dỗi cho tới khi nào?”
Từ khi quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên nàng buồn bực lâu như vậy.
Khấu Lẫm thở ngắn than dài: “Nàng nói gì đi chứ, nàng muốn ta giải thích bao nhiêu lần? Ta thật không phải bởi vì muốn đổi một nhạc phụ có tiền nên mới cười, ta chỉ là xem náo nhiệt mà thôi. Mỗi khi thượng triều, đám quan lớn lúc nào cũng buộc tội tới buộc tội lui, ta luôn đứng xem náo nhiệt nên cười trộm đã thành thói quen rồi.”
Sở Dao vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-doi-long-phuong/1718617/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.