Chương trước
Chương sau
Sở Tiêu sặc một ngụm nước biển, thò đầu ra khỏi mặt nước, nghe Khấu Lẫm nói tức đến nghiến răng, nổi trong nước trừng mắt lườm hắn.
Khấu Lẫm nheo mắt nhìn lại: “Ngươi có ý kiến?”
Sở Tiêu nhổ ra nước biển trong miệng: “Không có.”
Khấu Lẫm nhướng mày: “Vậy sao còn không đi?”
“Được, đại nhân.” Sở Tiêu trước nay vẫn không hề coi Khấu Lẫm trở thành muội phu, luôn vẫn là thượng cấp, đã thành thói quen cho dù có tức cũng không giận được lâu.
Mặt sẹo đứng trên bờ hô: “Khấu đại nhân...”
Khấu Lẫm không quay đầu lại: “Kim gia chưa nói không thể như vậy chứ?”
Mặt sẹo trầm mặc một lát: “Không có."
Khấu Lẫm nói: “Vậy được rồi, Sở Tiêu, đi thôi.”
Sở Tiêu nghe lời bắt đầu bơi.
Mặt sẹo nhìn bè trúc chậm rãi đi xa, nhướng mày lên, vẫy một thủ hạ lại ghé tai nói vài câu.
Bè trúc rời bờ thật lâu, Sở Tiêu mới vừa bơi vừa hỏi: “Đại nhân, không phải ngài nói ở trước mặt Kim gia thuộc hạ phải làm bộ làm tịch, đừng để phụ thân mất mặt hay sao? Ngài làm như vậy thì sao thuộc hạ vẫn có thể giả bộ được, còn chưa lên đảo không phải đã mất mặt?”
Khấu Lẫm nhủ thầm: Nếu cha ngươi không mất mặt, chẳng lẽ biến thành bản quan mất mặt?! ?
Sở Tiêu lại hỏi: “Ngài có phải còn có ý tưởng gì khác hay không?”
Toàn bộ tinh lực của Khấu Lẫm đều dùng để ổn định bè trúc đừng tròng trành, không rảnh trả lời hắn. ?
Biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad
Trên Ma Phong Đảo, Kim Trấm đang ở noãn các ăn cơm chiều với Sở Dao.
“Kim gia.” Thủ hạ được ông ta chấp thuận, tiến lên ghé tai nói nhỏ hồi lâu.
Sở Dao cầm thìa, thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Kim Trấm, chỉ thấy hàng mày ông ta càng nhíu càng sâu
“Hắn không phản kháng?”
“Không có ạ. Chúng ta có muốn xen vào hay không?”
“Không cần nhiều chuyện.”
“Vâng.”
“Đi đón rồi đưa đến biệt viện dưới chân núi trước, chuẩn bị nước ấm và y phục sạch sẽ.”
“Vâng.”
Đợi thủ hạ rời khỏi phòng, Kim Trấm cầm đôi đũa nửa ngày không động, cúi đầu không biết suy nghĩ vấn đề gì.
Sở Dao tính tính thời gian, cảm thấy Khấu Lẫm và ca ca sắp tới rồi, không biết có phải liên quan đến bọn họ bèn hỏi: “Kim gia...”
“Bọn họ tới rồi.” Kim Trấm biết nàng muốn hỏi điều gì.
Sở Dao không thấy một chút vui sướng nào, bởi vì sắc mặt Kim Trấm không đúng: “Họ đã náo loạn ra điều gì không thoải mái hay sao? Bọn họ không biết tình cảnh của tiểu nữ, nếu đối với ngài có gì hiểu lầm, mong Kim gia thứ lỗi.”
Kim Trấm cười nói: “Ta cố tình làm khó dễ phu quân của cô nương một chút, nhưng thật ra hắn khá thông minh.”
Sở Dao chưa kịp nói chuyện, chợt nghe Kim Trấm đổi đề tài, “Tuy nhiên, ca ca cô nương là chuyện thế nào, sao phải có bộ dáng chịu đựng nhẫn nhục như vậy?”
Sở Dao ngớ người, minh bạch ca ca lại bị Khấu Lẫm khi dễ.
Nàng không phải chưa nói qua Khấu Lẫm, nhưng chàng ta cứ nhất định bảo là ca ca tự muốn bái sư, cầu chàng ta dạy dỗ. Nàng hỏi qua Viên Thiếu Cẩn, thật là có chuyện như vậy.
Kim Trấm buông đôi đũa: “Khấu Lẫm tuy là thượng cấp nhưng cũng là muội phu của hắn, còn có phụ thân cô nương đường đường là Lại Bộ Thượng Thư chống lưng, có gì phải sợ chứ? Biểu hiện yếu đuối của hắn thật sự kém khá xa so với danh tiếng đệ nhất tài tử kinh thành lúc trước ta nghe được.”
Được biên tập bởi bà còm ở wattpad
Khoảng cách từ Tiêu Đảo đến chủ đảo đích xác không xa, Sở Tiêu bơi cũng khá, kéo theo bè trúc không bao lâu liền lên bờ.
Bên ngoài chủ đảo là một vòng rừng rậm, trồng toàn những cây bốn mùa xanh lá, nghe nói trong rừng bố trí các loại ma trận, chỉ có một chỗ có thể ra vào, là cửa chính của chủ đảo.
Khấu Lẫm từ trên bè trúc nhảy lên bờ, hai chân chạm được mặt đất bằng mới thấy trong lòng trấn định.
Thế mà trước khi vào cửa lại bị Mặt sẹo đi đò đến trước ngăn lại, chỉ vào ngọn cờ nhũ vàng tung bay trên lầu môn: “Khấu đại nhân, căn cứ theo quy củ trên đảo, trước tiên ngài phải hướng mặt về phía lá cờ khom người hành lễ mới có thể đi vào từ cửa chính.”
Khấu Lẫm ngay lúc này thật là sắp kiềm không được muốn nhảy lên giựt xuống lá cờ kia xé thành mảnh nhỏ, sau đó ném xuống đất dẫm thêm mấy cái!
Sở Tiêu bò lên bờ, cả người ướt dầm dề, gió lạnh vừa thổi qua liền hắt xì một cái thật mạnh: “Không hành lễ... hắt xì, có phải cũng chỉ có thể đi cửa hông?”
Mặt sẹo nói: “Phải, tuy nhiên cửa hông thiết kế cơ quan kiên cố, trải rộng ma trận ngũ hành.”
Khấu Lẫm không muốn hao phí tinh lực, đã có kinh nghiệm: “Không còn con đường thứ ba?”
“Có.” Mặt sẹo chỉ chỉ hai mươi mấy thủ vệ phía sau, “Đánh với chúng ta rồi từ cửa chính xông vào.”
Khóe môi Khấu Lẫm nhếch lên, cách này đơn giản, hắn chọn cái này. Đang muốn lên tiếng, mấy thương nhân chuẩn bị ra biển từ trong đảo đi tới, nhìn thấy Mặt sẹo cuống quít tiến lại hành lễ: “Xung gia.”
Mặt sẹo gật đầu ý chào: “Ừ.”
Sống lưng Khấu Lẫm tức khắc cứng đờ, Kim Trấm chơi lớn thật, đưa cả Đoạn Xung ra tiếp đãi bọn họ?
Sở Tiêu nghe kêu “Xung gia” cũng lắp bắp kinh hãi. Hắn chính là nghĩa tử Đoạn Xung của Kim lão bản?
Nhìn khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mặc một bộ y phục ngắn mộc mạc, dáng người khá cao nhưng không phải thực cường tráng, khí chất có chút lạnh nhạt nhưng không sắc bén.
Sở dĩ Sở Tiêu giật mình là bởi vì Đoạn Xung này kém khá xa so với hình tượng tặc phỉ cường hãn nhất Đông Nam hải dưới sự miêu tả của Ngu Thanh.
Khấu Lẫm cũng đang nhớ tới lời Ngu Thanh kể.
- - -- “Bởi vì Đại lão bản vẫn luôn cố tình lảng tránh giao phong chính diện với phụ thân nên ta chỉ thấy qua Đoạn Xung hai lần, chưa giao thủ. Nhưng thật ra Ngu Việt khi gặp được hắn trên biển đã đuổi theo hai lần, chỉ trong vòng mười chiêu đã bị hắn bẻ hai cánh tay hoàn toàn trật khớp. Sau khi bị đánh thua, Ngu Việt vốn kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất, nhưng nghe hai chữ ‘Đoạn Xung’ liền run rẩy... Căn cứ theo điểm này, còn có những người khác đã giao thủ với Đoạn Xung mà may mắn sống sót miêu tả lại, đại nhân, ta, cộng luôn cả Tạ Tướng quân Tạ Tòng Diễm hợp lực, nếu công bằng quyết đấu thì ba người chúng ta liên thủ miễn cưỡng chỉ đánh ngang tay với Đoạn Xung...”
Đoạn Xung nhìn về phía Khấu Lẫm, ngữ khí vẫn bình đạm như cũ: “Khấu đại nhân, ngài muốn chọn thế nào?”
Khấu Lẫm đưa tay sờ hộp binh khí đeo sau lưng, vuốt ve hoa văn trên hộp gỗ tử đàn, do dự một chút rồi cười nói: “Tiến đến bái phỏng Đại lão bản, đánh đánh giết giết không khỏi quá không khách khí, ta đi cửa hông được rồi.”
Ngu Thanh sẽ không nói ngoa, chắc hẳn hắn sẽ đánh không lại Đoạn Xung, huống chi vết thương trên vai còn chưa hoàn toàn khép lại.
Đoạn Xung “Ồ” một tiếng, dặn dò hộ vệ phía sau: “Ngươi đi dẫn đường.”
Hộ vệ ôm quyền: “Rõ!”
Sở Tiêu đang muốn theo sau, Khấu Lẫm đưa tay ngăn lại: “Ngươi cứ đi từ cửa chính, tìm muội muội ngươi trước.”
Một là Sở Tiêu đang ướt đẫm, hai là mang theo hắn đi cửa hông xông vào là tự tìm phiền toái.
Sở Tiêu nuốt nước miếng, dò hỏi Đoạn Xung: “Có thể chứ?”
Đoạn Xung nghiêng người: “Sở công tử mời.”
Khấu Lẫm vòng qua con đường trải sỏi rất dài quanh đảo, đi đến cửa hông tiến vào khu rừng rậm. Hắn hoạt động cổ tay, chuẩn bị sẵn sàng xông vào, chợt hướng lên đỉnh núi nhìn thoáng qua.
Lúc nãy khi lên bè trúc, Đoạn Xung ngăn lại Sở Tiêu, nhắc tới “Nhi tử của Cố nhân” nhưng Sở Tiêu không biểu hiện ra bất luận kinh ngạc gì. Cũng không biết Đoạn Xung có chú ý tới điều dị thường này hay không, có bẩm báo Kim Trấm chưa?
Trước khi tới đảo Khấu Lẫm đã nhắc nhở qua Sở Tiêu, Kim Trấm chỉ viết thư mời bọn họ lên đảo, thậm chí cũng chưa đề cập đến Sở Dao đang ở trên đảo. Vì vậy khi nhìn thấy Kim Trấm, ngàn vạn lần không cần lộ ra biểu tình sớm đã biết hết thảy. Nhưng vừa rồi Sở Tiêu đã để lộ ra, Khấu Lẫm lập tức phản ứng chuẩn bị lấp liếm, nhưng ngay lúc đó lại quyết định thuận theo tự nhiên.
Bởi vì trong suy đoán đầu tiên của hắn còn tồn tại một tình huống, nhạc mẫu có lẽ cũng không rõ ràng lắm phụ thân của một đôi nhi nữ đến tột cùng là ai; Kim Trấm thì chỉ từ trong lời đồn biết được tin tức về Sở Tiêu ở kinh thành - nghiễm nhiên chính là bản sao thứ hai của Sở Tu Ninh - vì thế đã phán đoán hai đứa nhỏ không quan hệ với mình. Thế nhưng ông ta lại không biết người nổi danh tài tử của kinh thành căn bản không phải Sở Tiêu chân chính, mà là Sở Dao giả trang.
Khấu Lẫm rất muốn biết nếu Kim Trấm phát hiện Sở Tiêu cũng có tính tình nổi loạn từ trong xương giống ông ta thì sẽ có phản ứng như thế nào?
Tuy nhiên Khấu Lẫm có một việc chưa nghĩ ra, Sở Tiêu không giống Sở Hồ li nhưng Sở Dao rất giống. Hai người là long phượng thai, chẳng lẽ còn có thể khác cha??
Khả năng hắn đã nghĩ nhiều, Sở Tiêu giống Kim Trấm chỉ là vì bị Kim Trấm ảnh hưởng từ lúc vỡ lòng mà thôi.
Truyện được bà còm edit, đăng tại wattpad
Trong noãn các, Sở Dao đang giải thích cho Kim Trấm: “Ca ca cũng không phải mềm yếu, chỉ đối xử với người khác ôn hòa mà thôi.”
“Đây gọi là ôn hòa?” Kim Trấm không tin, “Phụ thân cô nương cũng người tao nhã ôn hòa, nhìn bộ dáng thực dễ ăn hiếp. Nhưng khi cắn người thì không khác gì chó điên, cắn đến chết cũng không nhả.” ?
Hình dung này khiến Sở Dao không còn lời gì để nói, rõ ràng là vũ nhục nhưng không hiểu sao nàng lại nghe ra như có vẻ đang khen ngợi?!
Kim Trấm đứng lên: “Cô nương cứ ăn trước, ta đi xuống đón.”
Sở Dao chuẩn bị đứng dậy đưa tiễn, bị Kim Trấm đè xuống, “Như thế nào vẫn cứ khách khí đến thế?”
Sở Dao chỉ có thể ngồi xuống lại.
Kim Trấm đi đến cửa phòng chợt dừng lại bước chân: “Có chuyện rất kỳ quái, Xung nhi báo với ta, ca ca cô nương hình như đã sớm biết ta và mẫu thân cô nương chính là cố nhân?”
Tim Sở Dao đập loạn nhịp.
Nhưng Kim Trấm lại không tiếp tục truy vấn, chỉ rời khỏi noãn các.
Đăng tại wattpad bởi bà còm
Kim Trấm từ trên núi đi xuống, Sở Tiêu vào cửa đi về hướng chân núi, hai người vừa lúc gặp được trước cửa biệt viện.
Không chờ người giới thiệu, Sở Tiêu lập tức nhận ra đấy chính là Kim Đại lão bản. Quả nhiên là khi còn nhỏ thường thấy, nhìn lại lập tức có thể nhớ ra ngay. Ký ức của hắn càng nhiều hơn so với Sở Dao, trong đầu chợt hiện ra một ít đoạn ngắn mơ hồ, Kim Trấm ôm hắn trên đùi dạy hắn cầm bút viết chữ.
Các hộ vệ hành lễ: “Kim gia!”
Sở Tiêu phục hồi tinh thần, suy nghĩ xem mình nên làm ra phản ứng gì.
Khấu Lẫm nhắc nhở hắn rất nhiều lần, hiện tại hắn phải làm bộ như cái gì cũng không biết, chất vấn Kim Trấm xem muội muội ở đâu.
Tuy nhiên, Sở Tiêu cảm thấy lời dạo đầu như thế này càng thích hợp hơn: “Kim gia? Có phải chúng ta đã từng gặp qua ở nơi nào hay không?”
Kim Trấm thấy bộ dáng chật vật của cậu chàng, bị gió lạnh thổi tới mức run rẩy, đau lòng không thôi: “Đừng đứng bên ngoài, đi vào trước lại nói.”
“Kim gia, muội muội vãn bối có phải bị ngài bắt lầm đưa lên đảo hay không?” Sở Tiêu đi theo Kim Trấm tiến vào biệt viện, bày ra thái độ chất vấn.
“Muội muội ngươi không có việc gì, ở trên núi.” Kim Trấm nói một câu đơn giản biểu đạt mình không có ác ý, thúc giục, “Nước ấm và y phục đều chuẩn bị sẵn sàng, trước tiên ngươi tắm rửa một chút, thu thập thỏa đáng thì ta và ngươi chậm rãi nói chuyện.”
Sở Tiêu xác thật rất lạnh, tự hỏi mình nên kiên trì muốn gặp muội muội hay là nghe lời đi tắm một cái.
Kim Trấm nhìn hắn từ trên xuống dưới, tầm mắt chuyển đến cổ tay áo, mày nhíu lại: “Ngươi bị thương?”
Sở Tiêu đột nhiên căng thẳng, nhớ tới lúc trước vì muốn khiến chứng vựng huyết tái phát nên cắt thật nhiều nhát trên cổ tay. Sau khi bôi kim sang dược giá trên trời của Khấu Lẫm đã sớm không đổ máu, nhưng vừa rồi ở trong biển ngâm nước quá lâu nên miệng vết thương lại vỡ ra, chảy ra không ít máu hòa với nước.
Máu...
Sở Tiêu cảm thấy trời đất quay cuồng hôn mê bất tỉnh.
[Đây là tật xấu gì thế, huynh muội đều là thích ngất liền ngất?!] Kim Trấm sửng sốt một chút mới đỡ được Sở Tiêu, vén lên ống tay áo vừa thấy vết thương trên cánh tay, đồng tử gắt gao co rụt lại, quay đầu quát lớn tôi tớ: “Thất thần làm chi, còn không mau đi thỉnh đại phu!”
Thế nhưng tôi tớ còn chưa kịp mời đại phu thì một thị nữ đã hốt hoảng chạy tới, hoang mang rối loạn nói: “Kim gia, Sở tiểu thư ngất rồi.”
Sắc mặt Kim Trấm âm tình bất định: “Chuyện bao lâu?”
Thị nữ đáp: “Không đến một khắc, nô tỳ từ lồng treo hạ xuống.”
Hai huynh muội đồng thời ngất xỉu?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.