Khấu Lẫm bị giao ra tài sản một cách mơ màng hồ đồ.
Ủa, mới đầu không phải là Sở Dao cảm thấy nàng lãng phí tiền tài rồi hắn kịp thời khuyên nhủ, sau đó Sở Dao vốn nên khiêm tốn nhận sai rồi mọi chuyện sẽ kết thúc hay sao? Vì lý do gì cuối cùng biến thành như vậy?
Hắn từ chỗ mất đi gần một ngàn lượng vàng tuột dốc thẳng đến mức độ không một xu dính túi hai bàn tay trắng???
Khấu Lẫm rất nhiều năm chưa từng thử qua cảm giác như vậy, đầu óc tựa hồ bị rỉ sét, không thể nào vận động.
Hình như hắn cảm thấy nàng đang cố ý hay sao đấy?
Sở Dao đương nhiên là cố ý.
Nhưng nàng nói mình đã xài vàng của phu quân mà không chút nào đau lòng lại là lời nói thiệt tình. Đối với sự lãng phí của mình, nàng cũng không có nhiều đau đớn lĩnh ngộ, chỉ thấy rõ bản thân mình suy nghĩ không thấu đáo, sau này cần lưu ý nhiều hơn là được.
Vấn đề làm nàng băn khoăn hơn cả là vì nàng nghĩ tới, sở dĩ nàng không đau lòng khi xài tiền của phu quân thật ra là một sự biểu hiện của người ngoài cuộc, không phải là biểu hiện của phu thê đồng tâm.
Nàng hình dung tình cảm của bọn họ như là trăng soi bóng nước bởi vì Khấu Lẫm chưa hề có tình yêu với nàng, hai người chiếm danh phận phu thê nhưng lại chưa thật sự là phu thê. Cho đến thời điểm này, Sở Dao nhận thấy bản thân như một con chim hoàng yến được Khấu Lẫm nuôi dưỡng trong nhà.
Mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-doi-long-phuong/1718591/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.