Chương trước
Chương sau
Trở lại đại sảnh của tiểu viện trong phủ Hạ Lan, chờ "Sở Tiêu" uống chén trà lấy lại bình tĩnh, Khấu Lẫm mới khích lệ: "Lợi hại lắm, đã có thể tự mình tra án rồi."
"Đây đâu phải là tra án gì..." "Sở Tiêu" ôm chén trà nói, "Lúc xưa lão sư trong mấy khóa học chuyên môn vạch trần loại âm mưu của thần côn, nào là trên lá bùa xuất hiện chữ viết, nào là dùng phấn lân giả ma trơi, có lần lão sư còn dùng phấn lân thiêu một con thỏ..."
Nghe nàn tán dương Liễu Ngôn Bạch trong lòng Khấu Lẫm tức khắc lại thấy khó chịu.
"Đúng vậy." Viên Thiếu Cẩn ngồi xuống cũng liền uống vài chén trà để bình tâm, "Khi đó cảm thấy thú vị nên mới nhớ kỹ, ai ngờ có một ngày lại thật sự gặp được có kẻ dùng phấn lân giết người..."
Nghỉ ngơi hơn một canh giờ, Liễu Ngôn Bạch và Nguyễn Tễ đã trở lại, là Khấu Lẫm phân phó Hạ Lan Nhân tìm hai người họ về: "Các ngươi không thể tiếp tục ra ngoài tìm hiểu tin tức, bằng không chọc phải càng nhiều phiền toái hơn."
Liễu Ngôn Bạch và Nguyễn Tễ bực bội lườm Khấu Lẫm một cái, ngồi xuống không nói lời nào. May mắn Hạ Lan Đại tiểu thư đứng ra trả lại hết phần tiền thiếu những người đã đăng ký.
"Hôm nay ít nhiều cũng nhờ ngươi." Liễu Ngôn Bạch dĩ nhiên đã biết vụ Đào công tử, mỉm cười nhìn về phía "Sở Tiêu". Hắn biết hiện giờ Sở Dao đang ở trong thân xác Sở Tiêu, bởi vì lúc xưa người đi học nghe hắn giảng bài chính là Sở Dao.
"Sở Tiêu" vội nói: "Là lão sư dạy rất sinh động, cho nên ấn tượng khắc sâu."
Liễu Ngôn Bạch cười: "Vẫn là ngươi thông minh."
[Khen tặng cái gì, không dứt ra được đúng không?!] Khấu Lẫm tâm phiền ý loạn cắt ngang lời bọn họ: "Liễu Tiến sĩ, mới vừa nhận được tin tức, tối hôm qua Chu Trạch kẻ chém đầu Ngụy công tử cũng ở trong tù đâm tường tự sát, ngươi có ý kiến gì không?"
Nguyễn Tễ xen mồm: "Hai cọc án mạng trước sau phát sinh, đều vừa khéo có quan hệ với chúng ta, khẳng định không có khả năng trùng hợp, tám phần là mượn vụ án này tới hại chúng ta, làm chúng ta không thể tham gia thương hội Bắc Lục Tỉnh vài ngày sau..."
"Sở Tiêu" nghi hoặc: "Nhưng nếu như vậy thì chứng tỏ hung thủ đã biết thân phận của chúng ta." Nhìn Khấu Lẫm một cái rồi phân tích, "Nếu đã biết thân phận của Khấu đại nhân thì thủ đoạn giết người giá họa như vậy không khỏi quá mức đơn giản. Đại nhân liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu ngay, cho dù nhìn không thấu thì chỉ cần bày ra thân phận, vậy đâu ai có thể ngăn trở đại nhân không được tham gia thương hội Bắc Lục Tỉnh?"
Liễu Ngôn Bạch hơi gật đầu: "Có khả năng là bảy con rối gỗ căn bản không hề liên quan đến thương hội Bắc Lục Tỉnh, trận tàn sát này đã chính thức bắt đầu rồi..."
Khi Liễu Ngôn Bạch nói chuyện thì nhìn về phía Khấu Lẫm, thấy phản ứng của Khấu Lẫm liền biết coi bộ Khấu Lẫm cũng có cùng suy đoán.
"Sở Tiêu" nhíu mày suy tư: "Nói như vậy, Ngụy công tử và Đào công tử đều trong danh sách tử vong, cho dù chúng ta tới hay không thì bọn họ đều sẽ chết. Vậy thì vì sao cả hai lần đều lôi chúng ta liên lụy vào? Là trùng hợp hay sao?"
Khấu Lẫm trầm ngâm nói: "Không phải trùng hợp, hung thủ là cố ý, hắn đang khiêu khích ta, cũng muốn khiêu chiến với ta."
"Sở Tiêu" nhìn về phía Khấu Lẫm: "Hai mạng người do hai hung thủ ra tay, thế nhưng đại nhân chỉ dùng từ "hung thủ", có phải muốn nói đến thủ phạm phía sau màn lập ra kế hoạch này?"
Khấu Lẫm gật đầu: "Phải."
"Sở Tiêu" lo lắng: "Có phải là Thiếu Ảnh chủ Thiên Ảnh hay không?"
Khấu Lẫm phủ định: "Không giống. Thiếu Ảnh chủ lợi hại hơn nhiều so với hung thủ này."
Liễu Ngôn Bạch nhớ tới vụ hôm nay bị hố nặng, hơi nhướng mày.
"Hơn nữa, đây hiển nhiên không phải chỉ hướng về phía ta mà thôi." Khấu Lẫm vừa dứt lời thì ngoài cửa sổ chợt có động tĩnh.
"Sở Tiêu" nghe ra đây là ám hiệu của Cẩm Y ám vệ, Khấu Lẫm đứng dậy đi đến cửa sổ mở ra, lấy vào một cuốn giấy.
Mở ra đọc xong, đồng tử Khấu Lẫm co rụt lại, quay về chỗ ngồi xuống: "Vị Phạm Dương Chỉ Huy Đồng tri của Thần Đô Vệ, tiểu nữ nhi sáu tuổi của hắn vừa mới rớt hồ chết đuối."
Trong một chớp mắt, đại sảnh hoàn toàn tĩnh lặng.
Liễu Ngôn Bạch ảm đạm mở miệng: "Nạn nhân thứ ba."
Nguyễn Tễ buồn rầu thắc mắc: "Ngụy công tử và Đào công tử coi như có liên quan, chết trong trận giết người này coi như có thể giải thích, thế nhưng nữ nhi của Đồng tri chỉ mới sáu tuổi, có thể có quan hệ gì?"
Viên Thiếu Cẩn bỗng nhiên lên tiếng: "Bọn họ không liên quan nhưng cha bọn họ có liên quan."
Mọi người nhìn về phía hắn.
Viên Thiếu Cẩn giải thích: "Cha bọn họ đều là quan, hơn nữa còn là quan lớn của Lạc Dương."
Lòng bàn tay "Sở Tiêu" đổ mồ hôi: "Dựa theo phân tích này, chẳng phải còn sẽ chết thêm bốn nhi nữ của quan lớn? Huyện lệnh, Tri phủ, Chỉ Huy Đồng tri Thần Đô Vệ, chức quan của phụ thân nạn nhân càng lúc càng cao, có phải đây là trình tự tra án các vị nói đến hay không?"
Khấu Lẫm và Liễu Ngôn Bạch đồng thời gật đầu, hai người vừa muốn há mồm nói "Tiếp theo sẽ là Chỉ Huy Sứ Thần Đô Vệ", nhớ tới lần trước đồng thanh lên tiếng rất xấu hổ, hai người liếc nhau một cái đều câm miệng.
Chỉ nghe "Sở Tiêu" nói: "Tiếp theo phải là Chỉ Huy Sứ Thần Đô Vệ, căn cứ theo bút ký giám sát ghi lại, ông ta xuất thân từ phủ Tể An Hầu, có ba nhi tử ba nữ nhi, hai nhi tử ba nữ nhi đều ở kinh thành, chỉ còn một nhi tử theo bên người, mới vừa mười sáu tuổi."
Nguyễn Tễ xòe ra ngón tay đếm: "Tính hắn là người thứ tư. Rối gỗ có bốn nam ba nữ, hiện giờ đã nhận định ba nam một nữ, còn thiếu một nam hai nữ nữa."
Viên Thiếu Cẩn chớp mắt: "Nhưng chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ đã là chức quan lớn nhất của Lạc Dương."
"Không." "Sở Tiêu" hít vào một hơi, "Chức quan lớn nhất của Lạc Dương không phải Chỉ Huy Sứ mà là Lạc Vương có đất phong tại đây, ông ta có một nhi một nữ, đều ở Lạc Dương."
Tim Nguyễn Tễ đập nhanh một nhịp: "Nam đủ rồi, chỉ thiếu một nữ nhân."
Liễu Ngôn Bạch nặng nề nói: "Nếu người bị giết đều là nhi nữ của quan lớn, vậy đưa rối gỗ tới phủ Hạ Lan là vì lý do gì?"
Khấu Lẫm cong cong khóe môi: "Xưa nay thương nghiệp và quan trường luôn cấu kết, Hạ Lan lão gia chính là nhà giàu số một của Lạc Dương."
"Sở Tiêu" không khỏi nắm chặt tay vịn ghế dựa, Hạ Lan lão gia có năm nhi tử một nữ nhi, nữ nhi chính là Hạ Lan Nhân.
Vậy là bảy con rối gỗ đã được nhận diện.
Trình tự của vụ án trên cơ bản đã rõ ràng, nguyên nhân chính có lẽ là thương nghiệp và quan trường cấu kết làm chuyện gì đó thương hại đến "Hung thủ", vì thế hung thủ tới báo thù.
Nhưng Sở Dao có hai điểm không nghĩ ra. Thứ nhất, hung thủ nếu đã báo thù, vì sao phải giả danh nghĩa của Thiên Ảnh? Thứ hai, "oan có đầu, nợ có chủ", giết nhi nữ vô tội của bọn họ làm gì?
"Sở Tiêu" nhìn biểu tình của Khấu Lẫm đang chễm chệ ngồi ghế chủ vị, lại nhìn nhìn vẻ mặt của Liễu Ngôn Bạch ngồi ở ghế khách đối diện, cảm giác vụ án này có thâm ý khác. Vấn đề này thì Sở Dao đành bất lực.
Mới vừa rồi ở thư cục, sở dĩ "Sở Tiêu" có thể nhìn thấu hung án bởi vì "nàng" ở hiện trường ngửi được mùi phấn lân -- -- giống như mùi tỏi. Nàng không hề thích ăn tỏi, cho nên lúc xưa khi Liễu Ngôn Bạch làm thực nghiệm trong lớp học, nàng khắc sâu ấn tượng với phấn lân.
Khi đã có cơ sở để phân tích, chỉ cần căn cứ vào kiến thức thông thường mà suy luận thêm một chút là có thể nghĩ ra được quá trình. Thật sự không khác gì lắm với việc giải đầu đề khảo thí. Thế nhưng nếu đem vụ án cụ thể để vào bối cảnh lớn rồi phải quy nạp bao nhiêu manh mối rải rác để tổng kết ra chân tướng, nàng làm không được. Ít nhất hiện tại nàng vẫn làm chưa được, giống như lúc trước Khấu Lẫm đã nói, vấn đề suy luận này yêu cầu một thời gian dài để tích lũy "Kinh nghiệm" và "Mẫn cảm".
Viên Thiếu Cẩn thấy mọi người bỗng nhiên trầm mặc không nói, thắc mắc hỏi: "Đại nhân, nếu đã biết bảy con rối gỗ đại biểu cho người nào, sao không mau chóng thông tri cho bọn họ?"
Đã chết ba người, còn bốn người, cần phải phòng bị khi chưa xảy ra chứ.
Khấu Lẫm rót cho mình chén trà, đưa mắt nhìn Nguyễn Tễ: "Nguyễn Thiếu Khanh, vụ án này ngươi có muốn tiếp tục tra hay không?"
Nguyễn Tễ lộ ra vài phần khó xử, thử thăm dò Khấu Lẫm: "Khấu Chỉ Huy Sứ có ý kiến gì?"
Khấu Lẫm rũ mi chậm rãi uống mấy ngụm trà rồi mới nhàn nhạt nói: "Trước tiên chờ tin tức cái đã."
Nguyễn Tễ gật đầu: "Đều nghe ngài."
Liễu Ngôn Bạch cũng bắt đầu rót trà uống.
Ước chừng một khắc sau, ám vệ đưa tới tin tức thứ hai: Chỉ Huy Đồng tri Thần Đô Vệ Phạm Dương đã tra được hung thủ trong vụ tiểu nữ nhi rơi xuống nước, là một nữ tì ra tay. Nữ tì cũng lưu lại một câu "Thiện ác rốt cuộc sẽ có báo ứng" rồi lấy dao đâm vào tim tự sát.
Lại thêm nửa canh giờ, ám vệ đưa tới tin tức thứ ba: Phạm Dương đi đến phòng hộ khẩu của Hà Nam phủ, điều ra hộ tịch của hung thủ trong ba vụ án mạng. Cẩm Y Vệ Bách hộ đêm qua giết chết Ngụy công tử nguyên quán Sơn Đông, nhưng hôm nay hai hung thủ giết hại Đào công tử và nữ nhi của hắn thì đều có nguyên quán ở Tùng huyện, một người ở trấn Thạch An và một người ở trấn Nhạc An -- -- hai thị trấn này đều giáp ranh với trấn Thiên Thủy. Ra khỏi phủ nha, Phạm Dương đi gặp người lãnh đạo trực tiếp của mình, Chỉ Huy Sứ Thần Đô Vệ Bùi Chí Khôn, không biết mật đàm chuyện gì.
Sau khi Bùi Chỉ Huy Sứ gặp Phạm Dương bèn đi đến phủ Lạc Vương.
Tiếp đó, Lạc Vương Minh Sóc triệu kiến Hạ Lan gia chủ Hạ Lan Triết.
*By Bà Còm in Wattpad*
Theo sau từng loạt tin tức được truyền tới, Khấu Lẫm và Liễu Ngôn Bạch đều là mặt vô biểu tình, còn Nguyễn Tễ thì sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm. Hắn còn chưa có trình độ như Khấu Lẫm và Liễu Ngôn Bạch, nhưng hắn cũng biết được, lần này bọn họ đã thọc phải tổ ong vò vẽ.
Khấu Lẫm nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch: "Liễu Tiến sĩ, mười năm trước xảy ra trận động đất lớn ở trấn Thiên Thủy tại Tùng huyện, bản quan đang chống cự trên chiến trường Bắc Nguyên, mà ngươi nguyên quán ở Khai Phong, không biết ngươi hiểu được bao nhiêu về chuyện này? "
Liễu Ngôn Bạch lắc đầu: "Khi đó hạ quan đang ở kinh thành, biết không nhiều lắm. Tuy nhiên hôm nay bày quán đoán mệnh tìm hiểu tin tức, thật ra đã thu thập được không ít..."
"Sở Tiêu" yên lặng lắng nghe, nàng đọc bút ký giám sát của Cẩm Y Vệ cũng nhìn đến chuyện này.
Lạc Dương là nơi rất tôn sùng Phật giáo, bắt đầu từ thời Bắc Ngụy, Hiếu Văn Đế đã cho khắc tượng Phật lên vách đá ở vùng sơn thủy ngoại thành Lạc Dương. Trải qua bao nhiêu triều đại, hiện giờ vách núi khắp nơi ở Lạc Dương đều tạc tượng Phật. Mà những tượng Phật dường như cũng thật sự bảo hộ Thần đô Lạc Dương.
- - -- Tiên đế trầm mê tu đạo không để ý tới triều chính, Bắc Nguyên xâm lấn, Hoài Vương mưu phản, thiến đảng họa quốc, triều chính Đại Lương tan vỡ loạn lạc ba mươi mấy năm, so với các địa phương khác bá tánh trôi giạt khắp nơi nông dân khởi nghĩa, tòa thành Lạc Dương xem như tương đối vững vàng.
Công đức này cũng phải nhờ vào một thế hệ Thân vương anh minh của Lạc Dương, cùng với Hạ Lan lão gia chủ bỏ ra tiền tài to lớn để duy trì. Cho nên Lạc Vương và Hạ Lan thế gia có danh vọng cực cao ở bản địa.
Sau khi loạn thế dần dần chấm dứt, mười hai năm trước, Lạc Vương Minh Sóc thuộc thế hệ mới đã quyết định tạc thêm một ít tượng Phật. Địa điểm ấn định ở vùng núi non của trấn Thiên Thủy và vùng phụ cận. Hai năm trước khi bước vào giai đoạn chuẩn bị, chưa kịp khởi công thì trấn Thiên Thủy đã xảy ra động đất lớn, công trình phải đành gác lại. Hiện giờ nơi đó thành chỗ luyện binh của Thần Đô Vệ Thiên Hộ sở.
Liễu Ngôn Bạch nói tiếp: "Năm đó thiên tai qua đi, triều đình đưa đến khoản tiền cứu tế, cũng phái tới Hộ Bộ Thị Lang Hạ Chương và Công Bộ Thị Lang Vương Hoài."
Nguyễn Tễ nhìn về phía Khấu Lẫm: "Nếu hạ quan nhớ không lầm, hai vị Thị Lang này bảy tám năm trước đã bị Khấu Chỉ Huy Sứ... xét nhà."
Khấu Lẫm hơi gật đầu: "Hộ Bộ Thị Lang cắt xén khoản tiền cứu tế, nhưng cũng không phải là tiền cứu tế của Lạc Dương. Còn phần Công Bộ Thị Lang là liên quan đến thiến đảng."
Công Bộ Thị Lang Vương Hoài chính là phụ thân của Lục Thiên Cơ.
Viên Thiếu Cẩn bừng tỉnh ngộ ra: "Có phải Lạc Vương và các quan lớn tham tiền cứu tế cho trận động đất mười năm trước hay không?"
"Chắc hẳn sẽ không." Trong đầu "Sở Tiêu" hồi ức lại ghi chép giám sát, lắc đầu phản bác, "Xét theo tình hình lúc đó, trận động đất ở trấn Thiên Thủy thuộc về địa phương nên bị coi như tiểu tai, lúc ấy Hộ Bộ chỉ phát ra một vạn lượng nhỏ nhoi để cứu tế. Gia tộc Hạ Lan đâu thèm tham lam số bạc lẻ này mà đi làm chuyện ngu xuẩn đủ để rơi đầu?"
Một vạn lượng tương đương với một ngàn lượng vàng, lúc trước ở trong mắt Sở Dao thật là một khoản tiền lớn, đáng giá cho bất luận kẻ nào bí quá hoá liều. Nhưng từ khi ở chung với Khấu Lẫm, nàng mới phát hiện suy nghĩ về sự bần cùng của nàng đã bị hạn chế -- -- một ngàn lượng vàng không đủ tiền trà nước một năm cho Khấu Lẫm.
"Đúng vậy." Liễu Ngôn Bạch gật đầu xác nhận, "Từ trong miệng bá tánh Lạc Dương có thể biết được, số tiền cứu tế năm đó cực kỳ ít ỏi, vì thế Lạc Vương và Hạ Lan thế gia phải đồng loạt đích thân ra tiền xuất lực."
"Sở Tiêu" thật sự không nghĩ ra.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm vẫn thản nhiên uống trà, nhưng biểu tình đã dần dần ngưng trọng: "Chờ một chút."
Liễu Ngôn Bạch nhìn chằm chằm Khấu Lẫm: "Chờ cái gì?"
Khấu Lẫm nói: "Chờ thêm một tin tức nữa để chứng thực phỏng đoán của bản quan."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.