Chương trước
Chương sau
Hai bộ khoái tiến lên lần thứ hai, mỗi người bắt lấy một cánh tay Khấu Lẫm nhưng không cách gì di chuyển hắn được. Bộ khoái cả kinh, liếc nhau rồi song song nhấc chân đá vào sau khuỷu chân Khấu Lẫm muốn bắt hắn quỳ gối.
Khấu Lẫm siết chặt nắm tay vận dụng nội lực len lỏi cực nhanh qua các kinh mạch. Hai gã bộ khoái chỉ cảm thấy lòng bàn tay tê dại, bị điểm huyệt đạo xụi lơ ngã xuống đất.
Đồng tử của Hạ Lan Nhân hơi co lại, thật sự là nội lực thâm hậu. Không thể ngờ được Khấu Lẫm lăn lộn trong triều nhiều năm như vậy mà vẫn có thể luyện được một thân võ công cao thâm khó lường.
Dương Bộ đầu giận dữ hô: "Dám chống lại lệnh bắt!"
Khấu Lẫm nhún vai: "Bần đạo chưa hề làm gì."
Dương Bộ đầu rút đao bổ về phía Khấu Lẫm: "Đám nhân sĩ giang hồ các ngươi quả nhiên quá càn rỡ!"
Khấu Lẫm chỉ cần thoáng nghiêng người, khẽ động cổ tay búng ra một đốt ngón tay, chuôi đao liền rời tay Dương Bộ đầu rớt xuống đất "lạch cạch".
Dương Bộ đầu nghẹn họng nhìn trân trối.
Khấu Lẫm phủi phủi tay áo đạo bào cười lạnh: "Bần đạo nói Ngụy công tử sẽ gặp tai ương đổ máu, hiện tại người đã chết liền đến bôi nhọ bần đạo giết người. Bây giờ bần đạo lại muốn đưa ra một tiên đoán khác..." Hắn chỉa ngón tay về phía Chu Trạch đang ôm quyền xem diễn, "Vị này chính là Chu Bách hộ của Cẩm Y Vệ đúng không? Bần đạo thấy ấn đường của ngươi còn đen hơn so với Ngụy công tử, không lâu sẽ gặp xúi quẩy!"
Mấy tên Cẩm Y Vệ đứng sau Chu Trạch đồng loạt rút ra Tú Xuân đao: "Dám can đảm mở miệng nói lời ngông cuồng!"
Chu Trạch sắc mặt phát lạnh, chỉ cười khẩy một tiếng.
Khóe môi Khấu Lẫm cong lên mỉa mai thách thức: "Chỉ dùng các ngươi mà cũng muốn bắt bần đạo? Người trong công môn quả nhiên là một đám phế vật, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng chỉ được vậy mà thôi. Chu Trạch, thức thời thì tức tốc lại đây dập đầu cho bần đạo mấy cái thật kêu, tâm tình bần đạo tốt lên thì có thể thử giúp ngươi hóa giải vận xui."
"Tìm chết!" Chu Trạch hiển nhiên bị Khấu Lẫm chọc giận, nắm chặt cán Tú Xuân đao bên hông, bàn tay kia vung chưởng về phía Khấu Lẫm.
Vì sợ cá trong chậu bị vạ lây, cho dù Sở Dao đã cách đủ xa nhưng Liễu Ngôn Bạch vẫn đẩy xe lăn của nàng cách chiến trường xa hơn một ít.
Nguyễn Tễ chắn ở trước mặt hai người họ, không quá minh bạch vì sao Khấu Lẫm không cho hắn lộ ra thân phận Đại Lý Tự Thiếu Khanh mà muốn dùng võ lực chống lại lệnh bắt, cứ nhảy nhót lung tung náo động đến mức gà chó không yên là có ý gì?
Đừng nói Nguyễn Tễ không hiểu, ngay cả Liễu Ngôn Bạch cũng không hiểu được. Đôi tay đặt ở trên xe lăn, hắn nhìn hai người giao thủ không chớp mắt, càng nhìn thì ánh mắt càng thâm trầm.
Rõ ràng Chu Trạch không phải đối thủ ngang sức với Khấu Lẫm, võ công Khấu Lẫm cao hơn hắn rất nhiều nhưng vẫn cố tình nhường hắn, cho hắn cơ hội thở dốc. Mỗi khi Chu Trạch có cơ hội lùi ra lại sờ vào cán Tú Xuân đao, nhưng trước sau vẫn không rút đao.
Liễu Ngôn Bạch rốt cuộc đã hiểu.
Sở Dao cũng rất nghi hoặc, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy Liễu Ngôn Bạch đang nhìn chằm chằm Tú Xuân đao bên hông Chu Trạch, thoáng nghĩ ra một xíu manh mối.
Sau khi Khấu Lẫm thử đủ rồi bèn bóp chặt cổ tay Chu Trạch, đá hắn một cái ngã lăn ra đất, âm u cười lạnh: "Chu Bách hộ, đánh không lại bần đạo vì sao không rút đao?"
Cổ tay Chu Trạch bị Khấu Lẫm kiềm chế, vẻ mặt thống khổ vặn vẹo. Xoạch một tiếng Khấu Lẫm rút ra Tú Xuân đao đeo bên hông Chu Trạch, chỉ thấy lưỡi dao loang lổ vết máu, "Bởi vì đao của ngươi dính máu của Ngụy công tử chưa kịp rửa sạch chứ gì?"
Mọi người giật mình. Đặc biệt là Dương Bộ đầu và mấy tên Cẩm Y Vệ đang chuẩn bị xông lên.
Khấu Lẫm ném thanh Tú Xuân đao cho Nguyễn Tễ: "Ngươi nhìn một cái."
Nguyễn Tễ chụp lấy, cẩn thận kiểm tra vết máu: "Xem màu sắc của vết máu, trình độ khô cạn, coi bộ chưa quá nửa canh giờ..."
Mà Ngụy Hoằng bị giết cũng chính là trong vòng nửa canh giờ trước.
"Bần đạo không biết ngươi kết thù gì với Ngụy Hoằng, nhưng vụ ngươi nhìn thấy bóng đen đuổi theo rồi ngửi được mùi máu tươi, tóm lại chỉ do ngươi tự bịa đặt. Ngươi nghe nói chạng vạng có mấy nhân sĩ giang hồ tới đây, lại nổi lên xung đột với Ngụy Hoằng, còn có một thần côn mở miệng đe dọa hắn sẽ gặp tai ương đổ máu, ngươi cho rằng cơ hội đã tới."
Khấu Lẫm thong thả ung dung giải thích, "Ngươi đi đến huyện nha nói chuyện phiếm với Ngụy Huyện lệnh, thừa dịp Ngụy Hoằng say rượu ngủ mất bèn giả làm đạo tặc nhảy vào phòng trực tiếp chém đầu hắn. Ngươi có bản lĩnh khiến máu không bắn lên người, nhưng cây đao chắc chắn sẽ phải dính huyết. Hộ vệ trong viện Ngụy Hoằng thấy ngươi đá cửa xông vào nên cũng nhanh chóng vào theo khiến ngươi không có thời gian lau đao. Sau đó ngươi lại cùng Ngụy Huyện lệnh chạy tới đây, quanh mình trước sau đông người vây quanh nên càng không có cơ hội lau đao..."
Ánh mắt Chu Trạch lộ ra kinh hoàng.
Khấu Lẫm tiếp tục nói: "Bản... bần đạo nghe nói Tú Xuân đao dùng cho Cẩm Y Vệ đều được vị tổng Chỉ Huy Sứ ở kinh thành ra lệnh đặc chế riêng cho từng người, mỗi người một thanh đao; nếu Cẩm Y Vệ chết hoặc bị điều tới nhiệm sở khác thì thanh đao sẽ bị bẻ gẫy, chưa bao giờ có thừa một thanh đao nào. Ngươi không có khả năng đổi một thanh đao khác, hơn nữa, ngươi cũng không thèm để ý đến vấn đề này -- rốt cuộc đâu có ai dám rút ra Tú Xuân đao của thủ lĩnh Cẩm Y Vệ. Chờ bắt xong nghi phạm là bần đạo thì người trở về lau sạch cũng không muộn."
"Ăn nói bừa bãi!" Chu Trạch cổ tay bị siết đau mồ hôi lạnh đầm đìa, kêu gào, "Ngươi dám bôi nhọ Cẩm Y Vệ!"
"Vậy đao của ngươi dính máu ở chỗ nào?" Khấu Lẫm lạnh giọng chất vấn, "Trong vòng nửa canh giờ qua, ngươi giết gà giết vịt hay giết người thì cứ việc mang chứng cứ đến cho bần đạo xem!"
"Ta..." Chu Trạch không nói được gì.
"Còn việc tại sao ngươi phải chém đầu, mà không phải đâm chết Ngụy Hoằng, là vì khoảng thời gian từ lúc ngươi phá cửa mà vô đến khi hộ vệ xông vào quá ngắn, chỉ có chém đầu mới có thể bảo đảm hắn đã chết! Mà ngươi vứt đầu của hắn xuống gầm giường cũng vì trong lòng ngươi có quỷ, sợ sau khi bị chém đầu hắn chưa chết hoàn toàn, có lẽ còn khả năng nói ra câu gì!"
Khấu Lẫm vừa dứt lời thì cổ tay thoáng dùng một chút lực, nháy mắt bẻ gãy cánh tay Chu Trạch, trong tiếng rú thê thảm của hắn thần sắc lạnh lùng nhấc hắn lên quăng bộp một cái trước mặt Dương Bộ đầu, "So sánh với việc bần đạo thuận miệng đoán mệnh một câu, hiềm nghi của thằng nhãi này chẳng phải lớn hơn nữa?!"
Dương Bộ đầu thất thần không phản ứng.
Nguyễn Tễ cũng ném Tú Xuân đao qua: "Nếu không tin được thì cầm đao về huyện nha cho ngỗ tác kiểm nghiệm."
Dương Bộ đầu lúng ta lúng túng nhìn Khấu Lẫm: "Ngươi thậm chí còn chưa đến hiện trường, làm thế nào biết được tỉ mỉ kỹ càng như vậy..."
Khấu Lẫm sửa sửa tay áo, đuôi mày đắc ý nhướng lên: "Bởi vì bần đạo biết bói toán, là đệ nhất Thần toán tử trong giang hồ."
Sở Dao che miệng bật cười. Đuôi mắt nàng xẹt qua Hạ Lan Nhân đứng ở một góc, Sở Dao không khỏi hơi nhíu mày -- ánh mắt ngưỡng mộ của Hạ Lan Nhân không chút nào che dấu.
Nếu là trước đây thì Sở Dao cũng sẽ cực kỳ ngưỡng mộ như thế, cho rằng Khấu Lẫm cường hãn vô cùng. Nhưng hiện tại nàng hiểu rất rõ ràng, Khấu Lẫm thông minh không phải là giả, nhưng xét về phương diện khác, chàng đã điều tra án tử quá nhiều, kiến thức qua đủ loại thủ đoạn ác độc. Khấu Lẫm sẽ dùng ác ý để phỏng đoán mỗi người, cân nhắc ra thủ pháp bọn họ đã dùng hoặc có khả năng dùng. Cũng như lần này, chàng không xác định nên mới lợi dụng màn đấu võ để thử Chu Trạch -- thử ra đúng thì dĩ nhiên là tốt, còn nếu thử không ra thì dùng phương pháp bài trừ, thay vào một khả năng khác.
Dương Bộ đầu lại hỏi: "Vì sao Chu Bách hộ phải giết Ngụy thiếu gia?"
Khấu Lẫm xua tay tiễn khách: "Hôm nay bần đạo đã mệt mỏi, tự ngươi trở về nha môn mà thẩm vấn."
*By Bà Còm in Wattpad*
Sau khi bộ khoái nha môn đi rồi, người vây xem cũng tản đi, Hạ Lan Triết tiến lên ôm quyền nói: "Khấu Chỉ Huy Sứ quả nhiên..."
Lời khen tặng còn chưa ra khỏi miệng thì Khấu Lẫm đã nặng nề cắt ngang: "Hạ Lan lão gia, bản quan mang theo gia quyến đến đây, thật sự không tin được hộ vệ của ngươi, yêu cầu xếp vào một ít nhân thủ."
Hạ Lan Triết vội chắp tay: "Thảo dân nhất định phối hợp."
Khấu Lẫm hơi gật đầu: "Được rồi, trở về đi."
Hạ Lan Triết cáo lui.
Khi Hạ Lan Nhân bồi phụ thân rời khỏi viện còn quay đầu lại liếc Khấu Lẫm một cái. Khấu Lẫm tâm sự nặng nề nên không chú ý, tiến tới bên cạnh Liễu Ngôn Bạch đẩy xe lăn ra chỗ khác: "Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn đi nơi nào rồi, sao nãy giờ vẫn chưa thấy?"
Sở Dao ngửa đầu trả lời: "Nghe nói gần đây có thư cục, ca ca hỏi mượn thiếp chút tiền đi thư cục rồi..."
Về phần Viên Thiếu Cẩn dĩ nhiên cũng đi theo.
"Ừ." Đoạn Tiểu Giang ẩn mình chắc đã theo bảo vệ. Khấu Lẫm gật đầu, chuyển mắt nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch, "Liễu Tiến sĩ, ngươi nghĩ thế nào về vụ án này?"
Liễu Ngôn Bạch nhìn quanh trái phải.
Khấu Lẫm biết hắn băn khoăn: "Yên tâm nói chuyện."
Lúc này Liễu Ngôn Bạch mới nói: "Khấu Chỉ Huy Sứ muốn hỏi Ngụy công tử bị giết có quan hệ gì đến bảy con rối gỗ kia không chứ gì? Nếu không quan hệ, vậy thì chỉ là một hung án đơn thuần hay là có kẻ xấu dụng tâm kín đáo cố ý liên lụy đến chúng ta?"
Khấu Lẫm gật đầu: "Bản quan cảm thấy có người muốn ngăn cản chúng ta, hại chúng ta bị sứt đầu mẻ trán không rảnh bận tâm đến thương hội Bắc Lục Tỉnh."
Liễu Ngôn Bạch trầm ngâm: "Vậy ngài nên đích thân thẩm vấn Chu Trạch mới đúng." Hắn cũng muốn biết, bởi vì chuyện này không quan hệ đến tổ chức.
"Ném cho nha môn thẩm tra, bản quan sẽ phái người nhìn chằm chằm." Khấu Lẫm cũng chỉ "nghi thần nghi quỷ" mà thôi, "Tóm lại, hai ba ngày trước khi thương hội khai mạc, mọi người hãy ít ra cửa, đừng để gặp phải chuyện gì..."
Dặn dò mọi người ít ra cửa chính là Khấu Lẫm, hôm sau sáng sớm liền mang theo Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn ra cửa cũng chính là Khấu Lẫm.
Liễu Ngôn Bạch trong lúc vô tình nghe Khấu Lẫm dò hỏi thị nữ trong thành Lạc Dương chỗ nào phồn hoa nhất. Sau khi thấy hắn lén lút rời phủ, Liễu Ngôn Bạch suy nghĩ một lúc rồi kêu Nguyễn Tễ cùng nhau ra ngoài dạo phố. Liễu Ngôn Bạch nói với Nguyễn Tễ là muốn đi dạo một chút để hiểu biết phong thổ dân tình, thật ra là đi đến khu chợ Nam lúc nãy thị nữ nói.
Chờ khi đến chợ Nam, Nguyễn Tễ nhìn hoa cả mắt, Liễu Ngôn Bạch thì chỉ lưu ý xem Khấu Lẫm ở đâu, tìm một hồi cũng không gặp người. Đã vậy hắn còn suýt nữa bị mấy lão phụ nhân vội vã đi đường đụng vào, nghe họ vừa đi vừa bàn tán...
"Vị Thần toán tử kia thực sự lợi hại vậy sao?"
"Tuyệt đối thần thông! Ngày hôm qua nói Ngụy công tử có tai ương đổ máu, không đến hai canh giờ Ngụy công tử chết ngay. Huyện lão gia đi bắt người, y lập tức tính ra được hung thủ là ai..."
"Đừng nói nữa, chúng ta đi mau lên, bằng không trong chốc lát không xem bói được..."
Nguyễn Tễ nghe vậy ngẩn ngơ: "Bọn họ đang nói đến Khấu Chỉ Huy Sứ?".
Liễu Ngôn Bạch nhíu mày: "Hình như là vậy"
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tễ chính là: "Có thần côn nào đó giả mạo Khấu Chỉ Huy Sứ?"
Liễu Ngôn Bạch đề nghị: "Theo sau nhìn xem là biết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.