Chương trước
Chương sau
Hai ngón tay Khấu Lẫm kẹp phong thư, nhẹ nhàng ném qua: “Tống Đô đốc, tất cả ủy khuất hạ quan phải gánh chịu, mười vạn lượng vàng cùng một chức nhất phẩm suông, sợ là đền bù không được.”
Tống Diệc Phong nhìn phong thư đáp ngay dưới chân: “Vậy Khấu Chỉ Huy Sứ muốn thế nào?”
Khấu Lẫm dựa vào lưng ghế, hơi hất cằm cười lạnh: “Vấn đề không phải là hạ quan muốn thế nào. Tống Đô đốc ngồi trên địa vị cao lâu quá sợ rằng sớm đã quên, kinh thành này ngoại trừ cường quyền còn có vương pháp -- Tống gia ngài hại bao nhiêu mạng người như vậy, không đền mạng đâu thể được.”
Tống Diệc Phong buồn cười mỉa mai: “Ta không nghe lầm chứ, Khấu Chỉ Huy Sứ thanh danh hỗn độn, thế nhưng lại thảo luận vương pháp với ta?”
“Vì sao hạ quan không dám thảo luận vương pháp?” Khấu Lẫm bĩu môi khinh miệt, “Hạ quan thanh danh hỗn độn không sai, nhưng ở trong triều làm quan đã chín năm, tất cả mọi việc đều vâng theo Luật Đại Lương và Thánh dụ, dám nói chưa bao giờ độc đoán làm trái pháp luật, chưa bao giờ mưu cầu tư lợi mà hại tánh mạng bất cứ một người nào.”
“Nhưng Khấu Chỉ Huy Sứ tham...”
“Hạ quan có tham, thứ nhất chưa từng một lần tham tiền mồ hôi nước mắt của bá tánh, thứ hai chưa từng tham bạc Đại Lương phát ra giải cứu quốc nạn.” Khấu Lẫm vốn định mân mê nhẫn ban chỉ vàng trên ngón tay, phát hiện không đeo nên ngược lại chỉ khoanh tay trước ngực, “Hạ quan tham trắng trợn táo bạo, tham không thẹn với lương tâm. Tiền này của ngài, hạ quan không dám tham, càng không muốn tham!”
Tống Diệc Phong mặt trầm như nước.
Khấu Lẫm đứng lên, liếc về phía Sở Tu Ninh một cái, hơi chắp tay: “Đây chính là lập trường của hạ quan, lần này tất nhiên muốn buộc tội Tống gia, không cần thương lượng.”
Sở Tu Ninh cúi đầu uống trà, không nói lời nào.
Lúc này, hộ vệ bên ngoài lại tới báo: “Lão gia, cữu lão gia gởi về tin tức...”
Sở Tu Ninh bảo: “Cứ nói đừng ngại.”
Hộ vệ mới tiếp tục: “Trong Hồng Tụ Chiêu không bắt được bất kỳ một tên tặc phỉ còn sống nào, ngoại trừ mấy tên chạy trốn, còn lại toàn bộ đều cắn răng độc tự sát.”
Thần sắc Tống Diệc Phong rõ ràng buông lỏng.
Khấu Lẫm tuy hiển lộ một phân thất vọng, nhưng thật ra đã được dự kiến trước rồi.
Tống Diệc Phong cũng đứng dậy, nhìn về phía Sở Tu Ninh: “Sở huynh, Khấu Lẫm cấu kết tặc phỉ người Oa, xâm nhập phủ Định Quốc Công với ý đồ ám sát Thái Tử; hơn nữa còn lật ngược phải trái trắng đen, bôi nhọ Tống gia. Sở huynh vậy mà lại chứa chấp loại nghịch đảng này, nên giải thích ra sao?”
“Tống Đô đốc đã có chuẩn bị mà đến nhỉ.” Sở Tu Ninh cười cười, “Nói vậy bên ngoài chắc hẳn đã triệu tập nhân mã, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu bắt giữ Khấu Chỉ Huy Sứ chứ gì. Nếu bàn đến vấn đề lật ngược phải trái trắng đen, hóa ra Tống Đô đốc mới là cao thủ.”
“Sở huynh sao không cùng ta liên thủ tru diệt nghịch đảng tội ác chồng chất này, coi như Sở huynh cũng lập được công lớn.” Tống Diệc Phong cười nói, “Sở huynh là người thông minh, chìm nổi trong quan trường đã hai mươi năm, chưa bao giờ đứng sai phe lần nào.”
Khấu Lẫm dừng lại bước chân, dù gấp vẫn ung dung nhìn về phía Sở Tu Ninh. Hắn thực sự có chút tò mò Sở Tu Ninh sẽ lựa chọn thế nào.
Tống Diệc Phong cũng đang chờ Sở Tu Ninh tỏ thái độ.
Trên mặt Sở Tu Ninh lộ vẻ khó xử: “Tống Đô đốc, xin thứ cho ta ngu dốt, không biết trong miệng ngài đứng về phe là có ý gì?”
Khấu Lẫm dựa vào cửa, lười biếng thay Tống Diệc Phong giải thích: “Ý của Tống Đô đốc chính là, nếu ngài và Tạ Tướng quân cùng nhau thay đổi đầu thương đối phó hạ quan, bắt giữ và buộc tội hạ quan, sau này ngài sẽ được Tống gia ủng hộ. Nếu ngài "chấp mê bất ngộ", vậy ngài chính là mang tội chứa chấp nghịch đảng. Lát nữa người của Tống Đô đốc xông vào tróc nã hạ quan, có lẽ sẽ không cẩn thận gây thương tổn cho ngài.”
Tống Diệc Phong lại khuyên một câu: “Ta hy vọng Khấu Chỉ Huy Sứ cũng nên lo lắng thêm một chút. Cùng lắm chỉ là một chuyện nhỏ, không cần thiết phải náo loạn đến nông nỗi như vậy, đối với ai cũng không có lợi.”
“Một chút việc nhỏ.” Khóe miệng Khấu Lẫm nhếch lên châm chọc, giọng điệu hung ác nham hiểm, “Cũng đúng, trong ánh mắt Tống gia ngài đây, sinh mệnh của tất cả chúng ta trước nay đều hèn hạ như bùn.”
“Nói đến cùng, Khấu Chỉ Huy Sứ vẫn còn canh cánh trong lòng bởi vì chuyện bị bỏ tù chín năm về trước.” Tống Diệc Phong vẫn hy vọng có thể giải quyết riêng, “Nhưng hại ngươi là Bùi Tụng Chi, nếu...”
“Một chuyện giải quyết theo một chuyện.” Khấu Lẫm cắt lời, “Hiện giờ hạ quan chỉ biết Luật Đại Lương tuyệt đối không phải rỗng tuếch, thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa.”
Tống Diệc Phong mất nhẫn nại: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
“Tống Đô đốc.” Hai người bọn họ đối chọi gay gắt, Sở Tu Ninh vẫn luôn ở bên xem diễn, lúc này chậm rãi mở miệng, “Tống gia trước nay chỉ quen bảo vệ biên giới, không để ý tới triều chính, vì bệnh của thế tử mà làm ra chút chuyện ngu xuẩn, thật ra cũng đâu có gì vội vàng. Nhưng Tống Đô đốc lại ám chỉ một lần nữa, nếu ta giúp ngài đối phó Khấu Chỉ Huy Sứ, ngài liền giúp ta đối phó Viên Thủ Phụ, việc này tính chất đã khác xa rồi, sau này Tống gia có tâm nhúng tay vào triều chính hay sao? Quốc Công gia đã chấp nhận cách làm của ngài?”
Tống Diệc Phong nhàn nhạt nói: “Sở huynh sợ là có điều hiểu lầm, ta chưa bao giờ nói qua như vậy, chỉ là hảo tâm nhắc nhở Sở huynh, nghịch đảng gần ngay trước mắt. Ta sợ Sở huynh nhất thời không bắt bẻ, bị kẻ gian tà lừa gạt gây hoạ thiệt thân.”
Sở Tu Ninh “À” một tiếng: “Đó là ta hiểu lầm.”
Tống Diệc Phong khoanh tay: “Sở huynh nổi tiếng là người thông minh nói ít hiểu nhiều.” “Không, ta thật rất ngu dốt. Lúc xưa lão sư luôn nhận xét ta không bằng Viên sư huynh, là một trong số đồ đệ ngu dốt nhất của ngài.” Khi Sở Tu Ninh nói chuyện, hướng tới trên lầu chắp tay, thái độ cung kính.
Khấu Lẫm và Tống Diệc Phong đều ngẩn ra, cũng ngẩng đầu theo ánh mắt Sở Tu Ninh nhìn về phía lầu hai.
Sở Tu Ninh có vài vị lão sư, toàn là danh sĩ của Đại Lương, mà ông vừa đề cập đến “Viên sư huynh”, vậy thì lão sư ông nhắc đến cũng là lão sư của Viên Thủ Phụ, một vị danh sĩ luôn dạy ra môn đồ nổi tiếng khắp thiên hạ -- Hạ Đại nho Hạ Chuẩn.
Vị Hạ tiên sinh kia thanh danh nổi bật -- vào những năm Đông Xưởng hết sức chuyên quyền, khi đó Hạ Chuẩn nhậm chức Lễ Bộ Thượng Thư đã từng dâng tấu mắng than thiến tặc hại nước hại dân. Ngay cả như vậy mà Đốc chủ Đông Xưởng Lê Sùng Nho sợ miệng lưỡi của thư sinh toàn thiên hạ, không dám dễ dàng động vào Hạ Chuẩn.
Về sau Hạ Chuẩn từ quan, mười mấy năm du hành khắp nơi trên lãnh thổ Đại Lương dạy học, hiếm khi nhập kinh. Hiện giờ chẳng lẽ đang ở trong phủ Sở Tu Ninh?
Với nhĩ lực của Khấu Lẫm, hắn không hề cảm giác được trên lầu có người, nhưng đường đường là thư phòng của Lại Bộ Thượng Thư, có chút kỳ quặc cũng chưa biết được.
Tống Diệc Phong nhíu mày: “Hạ tiên sinh ở trong phủ?” Vậy cũng không sao, trong lòng hắn có phòng bị nên nói chuyện vẫn luôn cẩn thận, chỉ trao ra ám chỉ mà thôi.
Sở Tu Ninh khẽ cười: “Hai mươi mấy ngày trước, nghe nói lão sư từ Giang Chiết tới Sơn Đông, ta cố ý phái người đi mời. Vốn dĩ lão sư cũng không nguyện ý tới kinh, vừa lúc trong phủ có giấu một bản Núi Sông Vạn Dặm giả mạo mà văn sĩ rất quý trọng. Lão sư tâm động không thôi, vừa đúng dịp đại thọ bảy mươi của Quốc Công gia, lão sư và Quốc Công gia chính là bạn cũ...”
Sống lưng Tống Diệc Phong cứng đờ, phụ thân hắn không thích văn thần, hiếm khi cùng văn thần giao tiếp, nhưng Hạ Chuẩn là ngoại lệ duy nhất. Lại nhớ đến hôm nay phụ thân vốn dĩ đã đáp ứng từ thôn trang về phủ dự tiệc mừng thọ, thế mà đột nhiên truyền tin nói có cố nhân đến thăm nên không trở lại...
Cố nhân này chẳng lẽ là Hạ Chuẩn?
Chẳng lẽ phụ thân hắn cũng ở trên lầu??
Khấu Lẫm ngẩng đầu lên, tháng trước Sở Tu Ninh hỏi hắn đem bức họa giả Núi Sông Vạn Dặm tới phủ, nói là muốn để Sở Dao ở trong nhà vẽ lại, hóa ra là dùng để lên kế hoạch này? Vậy là Sở Tu Ninh đã sớm tính trước hết rồi, đoán được sau hành động diệt phỉ tối nay, Tống Diệc Phong nhất định sẽ đến thu mua ông, liền lợi dụng bức họa Núi Sông Vạn Dặm để mời Hạ Chuẩn đến phủ, rồi lợi dụng Hạ Chuẩn để mời tới "Thần long thấy đầu không thấy đuôi" Tống Tích?
Tống Diệc Phong nghiêm mặt: “Sở huynh đang nói giỡn với ta chứ gì?”
Sở Tu Ninh ngồi sau án thư thần thái thanh thản, thời tiết giá lạnh nên phân phó tâm phúc lại đổi một bình trà nóng đem tới: “Tống Đô đốc phải nên nói chuyện cẩn thận thì hơn, thư phòng này của ta đã bao năm thiếu tu sửa, tính năng cách âm cực kém, trên lầu nghe dưới lầu nói chuyện rõ mồn một. Tuy nhiên thư phòng ở lầu hai từ sau khi khuê nữ gặp nạn đã bị ta đổi thành mật thất, dưới lầu muốn nghe trên lầu nói gì thật không dễ dàng.”
Khấu Lẫm cẩn thận đánh giá Sở Tu Ninh, không xác định được là thực sự có chuyện lạ, hay vẫn đang diễn "Không thành kế".
(Không thành kế: là đỉnh cao của nghệ thuật dùng binh “lấy ít địch nhiều” của Khổng Minh Gia Cát Lượng. Khi Tư Mã Ý đem 15 vạn quân chuẩn bị tấn công thành, Gia Cát Lượng chỉ nắm trong tay 500 kỵ mã, bèn ra lệnh mở rộng cửa thành nghênh đón. Khi Tư Mã Ý tới nơi thấy cửa mở tan hoác, trong thành không một bóng người, còn Gia Cát Lượng thì đang ung dung ngồi trên đầu thành gảy đàn. Thấy thế Tư Mã Ý sợ bị mắc bẫy nên cho rút quân.)
Tống Diệc Phong cũng đang phỏng đoán.
Nhiệt khí trong phòng quay cuồng, sương mù mờ mịt khắp nơi, vẻ mặt sáng trong như ngọc của Sở Tu Ninh khiến hai người còn lại đều bị mê mang, không cách gì xem rõ. Tống Diệc Phong cảm thấy Sở Tu Ninh đang giả tạo phô trương thanh thế, tối nay hắn đến phủ Thượng thư ngay cả bản thân cũng chưa quyết định trước, chẳng lẽ Sở Tu Ninh đã thành tinh có thể tính xa như vậy? Hơn nữa với tính tình của phụ thân hắn, nếu thật ở trên lầu thì đã sớm phóng xuống đá hắn bay ra khỏi cửa rồi.
Tống Diệc Phong hơi nheo mắt: “Phụ thân và Hạ tiên sinh đã ở trong phủ Sở huynh, ta cũng nên đi bái kiến.”
“Ta khuyên Tống Đô đốc tốt nhất đừng đi lên.” Sở Tu Ninh tươi cười ấm áp, “Viên sư huynh của ta cũng nhiều năm chưa từng gặp qua lão sư, tối nay sư huynh đệ chúng ta hiếm khi vứt bỏ chính kiến, ngồi lại ôn chuyện...”
Tống Diệc Phong bỗng dưng chấn động, Viên Thủ Phụ cũng có mặt?
“Mới vừa rồi những gì Tống Đô đốc nói ra một tràng, ta vốn dĩ ngu dốt nên sinh ra hiểu lầm, thế nhưng thật không biết Viên sư huynh thông tuệ có thể cũng hiểu lầm giống ta hay không?”
Sở Tu Ninh liếc mắt một cái trên lầu, lại chuyến ánh mắt lên người Tống Diệc Phong: [Biết cha ngươi vì sao không xuống dưới đá ngươi hay không? Chuyện này đâu thể gây lớn -- nếu ngươi thức thời thì cút cho nhanh, chúng ta đều cho rằng đêm nay ngươi chưa từng ghé qua; nếu ngươi nhất định xông lên xé rách mặt, vậy tất cả đại gia đều không xuống đài được]
Mùa đông khắc nghiệt, trong phòng đốt than ngân sương, vậy mà Tống Diệc Phong lại toát mồ hôi lạnh đầy người.
Bọn tặc quỷ văn thần này tâm nhãn nhiều vô cùng, Sở Tu Ninh lại là lão Hồ li có tiếng giỏi về tâm kế, hắn thật sự không dám xác định thật giả. Nếu lỡ trúng "Không thành kế" của Sở Tu Ninh bỏ lỡ một cơ hội tốt, đợi đến hừng đông thì thế cục liền khó có thể khống chế. Nhưng nếu là sự thật, không thể nào lôi sự tình ra nháo lớn hơn nữa.
Ngay vào lúc này, thình lình nghe được một tràng lạch cạch vang lên trên lầu, giống như thanh âm của quân cờ rơi xuống đất.
Tống Diệc Phong rùng mình.
Sở Tu Ninh buông chén trà, đứng lên tiễn khách: “Tống Đô đốc, thay vì ở đây dây dưa với ta, không bằng hồi phủ suy nghĩ làm thế nào giải thích với Quốc Công gia, làm thế nào giải quyết hậu quả tốt nhất, ngài có cảm thấy vậy không?”
Tống Diệc Phong do dự giãy giụa, cuối cùng ôm quyền: “Cáo từ!”
Đang muốn ra cửa lại bị Sở Tu Ninh kêu lại: “Tống Đô đốc.”
Tống Diệc Phong ngừng chân.
Sở Tu Ninh chỉ vào phong thư bị Khấu Lẫm ném xuống đất trước ghế khách: “Ngài tính để Quốc Công gia mang về cho ngài hay sao?”
Tống Diệc Phong căng mặt đi qua nhặt lên, nhét vào trong tay áo.
Trước khi ra cửa, hắn nghe thấy Sở Tu Ninh ở sau lưng lạnh lùng cảnh cáo: “Tống Đô đốc không coi trọng nhi nữ của chính mình là chuyện riêng của ngài, không ai quản được; nhưng hãy nhớ đừng duỗi tay đến người nhi nữ của kẻ khác, để tránh hối tiếc không kịp.” ?
Tống Diệc Phong không nói một lời rời đi, cửa phòng được hộ vệ khép lại.
Trong thư phòng chỉ còn dư lại Sở Tu Ninh và Khấu Lẫm.
“Khấu Chỉ Huy Sứ nhìn ta làm gì?” Sở Tu Ninh không ngồi xuống lại, vòng qua án thư đi ra.
“Nhìn ngài không thấu, cho nên muốn xem thêm vài lần.” Khấu Lẫm thấy Sở Tu Ninh chuẩn bị ra khỏi phòng từ cửa sau bèn đi theo.
Sở Tu Ninh không ngăn lại, để kệ hắn đi theo phía sau: “Ngươi muốn biết có phải ta đang diễn "Không thành kế" chơi hắn một phen?”
Khấu Lẫm không nói lời nào, chỉ theo Sở Tu Ninh lên lầu.
Sở Tu Ninh dừng lại trước cửa lầu hai, quay đầu lại liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Không phải ngươi luôn thích châm chọc ta nhát gan nên mới không thể thắng nổi Viên Thủ Phụ? Người nhát gan giống ta như vậy thì làm sao dám diễn "Không thành kế"? Huống chi "Không thành kế" chỉ giải vây nhất thời mà thôi, cái ta muốn là phải cho Tống Diệc Phong lần này được một trận giáo huấn, sau này hắn phải biết thành thành thật thật kẹp chặt cái đuôi làm người cho ta.”
Nói xong, Sở Tu Ninh thong thả ung dung hành lễ ngoài cửa: “Quốc Công gia, lão sư...”
Sở Tu Ninh đẩy cửa ra, Khấu Lẫm nhìn qua kẹt cửa, quả nhiên thấy được Tống Tích, Hạ Chuẩn và Viên Thành Viên Thủ Phụ.
Sở Tu Ninh đích xác không phải giả bộ phô trương thanh thế, toàn bộ hành động bắt rắn ông ta đều không nhúng tay, làm ra vẻ như đứng ngoài cuộc, nhưng thật ra tại thời điểm cuối cùng đã cho Tống Diệc Phong một đòn trí mạng.
Lão Hồ li không hổ là lão Hồ li, Khấu Lẫm cũng coi như bị một trận giật mình mở rộng tầm mắt.
Hắn đi vào hành lễ: “Quốc Công gia, Hạ tiên sinh, Viên Thủ Phụ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.