“Không, tớ không đồng ý.”
Lâm Thi Lan cắn răng nói từng chữ, cô lau nước mắt và tắt điện thoại.
Từ khi ra khỏi công viên giải trí ban đêm rồi trở lại mùa mưa, họ sống những ngày vui vẻ. Họ cùng nhau đi học, cùng nhau ăn uống, nuôi chó con. Họ luôn cười, tránh né chủ đề chia tay một cách đồng bộ, như thể cuộc sống này sẽ kéo dài mãi mãi.
Cô nhớ lại đêm mưa bão, cậu đã chết trước mặt cô. Từ đó về sau, mỗi lần có sấm sét, Lâm Thi Lan đều như bị hoảng loạn, Đàm Tẫn cũng giả vờ không thấy.
Sự tồn tại của cậu, đã ăn mòn cuộc sống bình thường của cô.
Câu chuyện đáng lẽ phải kết thúc, mùa mưa đáng lẽ phải tan biến, nhưng bị lời thề giữ lại. Thật là một mối tình oan trái, tình yêu của họ lại nảy mầm từ đống tro tàn.
Thực ra họ đã nên buông tay nhau từ lâu, lúc ấy họ mới có thể giải thoát…
Những cuộc gọi rung lên, mỗi cuộc đến, cô đều ngắt.
Nói rằng cô đang trốn tránh cũng được, nói rằng cô yếu đuối cũng không sao, Lâm Thi Lan không muốn cho Đàm Tẫn cơ hội giải trừ lời thề.
Liên tục ba ngày, cậu thỉnh thoảng đến tìm cô, cô đều cố tình tránh mặt.
Mưa lớn kéo dài, sau khi Tô Cáp đi, như thể công tắc thời tiết bị hỏng.
【Mưa không ngớt. Nếu tiếp tục mưa thế này, lũ lụt ở huyện Nhạn có thể đến sớm.】
Tin nhắn của Tô Cáp, Lâm Thi Lan không biết trả lời thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574132/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.