Đàm Tẫn tỉnh dậy, cậu phát hiện anh trai không có trong phòng.
Phòng khách có tiếng động. Cậu đi dép lê, xoa đôi mắt buồn ngủ rồi bước ra ngoài.
Khi mở cửa phòng, Đàm Tẫn nghe thấy giọng nói của anh trai.
“Trước khi anh vào đại học, em đã nói với anh điều gì, em còn nhớ không?”
Lập tức, cậu tỉnh táo hơn một nửa, sau đó tăng tốc bước xuống lầu.
Chỉ trong vài bước, đầu óc Đàm Tẫn càng trở nên tỉnh táo. Khi cậu đến phòng khách, cuộc trò chuyện giữa họ đã tiến đến đoạn Đàm Tử Hằng thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình: “Em bảo anh chờ em, nên anh vẫn đang chờ em”.
Lâm Thi Lan đứng quay lưng về phía cậu nên cậu không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.
Đàm Tử Hằng liếc nhìn thấy Đàm Tẫn đứng cạnh cầu thang.
Anh không hoảng hốt, thản nhiên mỉm cười với em trai.
Tư thế thản nhiên đó, không nhận được sự tôn trọng từ khán giả, mà ngược lại, nó đã gây ra phản ứng khiêu khích.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Đàm Tẫn bước nhanh về phía họ.
Lâm Thi Lan chậm rãi quay đầu lại…
Chưa hết cơn sóng này đã tới cơn sóng khác.
Đàm Tử Hằng vừa nói xong câu nói kia, Lâm Thi Lan vẫn chưa kịp đáp lại thì một con chó hoang đã bất ngờ xông vào, làm tăng thêm sự lúng túng của cô.
Phía sau, đứng đó là một chàng trai với kiểu tóc tổ chim đặc biệt.
Cậu có vẻ mặt lạnh lùng, khóe mắt còn dính gỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574111/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.