Trong phòng tĩnh lặng.
Đàm Tử Hằng tỉnh dậy, anh nhìn đồng hồ, bố mẹ đã đi làm.
Anh ngồi dậy rồi vươn vai. Đàm Tẫn đang vừa ngủ vừa ngáy, Đàm Tử Hằng không đánh thức cậu, anh định tự xuống lầu tìm chút đồ ăn.
Lâm Thi Lan ra ngoài uống nước.
Mưa suốt đêm, giờ vẫn còn mưa.
Bên ngoài mờ mịt, trời như chưa từng sáng.
Không khí đầy hơi nước, khiến người ta cảm thấy nặng nề. Lâm Thi Lan ngáp dài, cô đang suy nghĩ có nên ngủ thêm chút nữa không.
Đúng lúc đó, Đàm Tử Hằng đi xuống.
Anh thấy Lâm Thi Lan, điều đầu tiên anh chú ý không phải là cái miệng đang mở to của cô mà là bộ đồ ngủ trên người cô.
“Bộ đồ ngủ này, là Đàm Tẫn chuẩn bị cho em à?”
Đàm Tử Hằng nở nụ cười đầy ẩn ý.
Lâm Thi Lan chỉ ra uống nước, cô chưa thức dậy hẳn. Tình cờ gặp anh trong bộ dạng lôi thôi này, cô có chút ngại ngùng.
“Vâng, đúng ạ.”
Lâm Thi Lan ngượng ngùng dùng tay che áo, cô cảm nhận được hàm ý trong lời anh: “Bộ đồ ngủ này có gì đặc biệt à?”
Đàm Tử Hằng bật cười: “Đằng sau nó có một câu chuyện.”
Anh vào bếp, rót cho mình và Lâm Thi Lan mỗi người một ly nước ép.
Họ ngồi trong phòng khách. Anh chậm rãi kể về câu chuyện liên quan đến bộ đồ ngủ.
Bố Đàm đã được điều chuyển công tác đến huyện Nhạn khi Đàm Tẫn học lớp bốn, lúc đó cậu mới bắt đầu sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574110/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.