Đàm Tử Hằng trở lại phòng khám thì Lâm Thi Lan đã tỉnh dậy. Cô đang xoa đầu, ngồi ngẩn ngơ trên giường bệnh.
“Trán em đau phải không?” Anh hỏi nhẹ nhàng, Lâm Thi Lan nhìn anh.
Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Em làm sao vậy?”
“Em ngất xỉu trong xe.”
Đàm Tử Hằng nhận thấy sắc mặt cô vẫn rất tệ: “Bây giờ em thấy chỗ nào không khỏe à?”
“Đau đầu, muốn nôn.”
Lâm Thi Lan nhớ lại hình ảnh trước khi cô bị sợ đến ngất đi…
Đàm Tẫn theo sau Đàm Tử Hằng.
Cậu đi chậm hơn vài bước, cũng bước vào.
Sự xuất hiện của Đàm Tẫn khiến cô co người lại.
Hành động đó quá rõ ràng.
Cả ngày hôm nay, Đàm Tẫn đều mong gặp được Lâm Thi Lan, cậu có rất nhiều điều muốn nói với cô.
Nhưng lúc này, cô nhìn thấy cậu. Khuôn mặt cô đầy kinh ngạc, không có niềm vui.
Không hề phóng đại chút nào, cô sợ đến mức như nhìn thấy ma.
Đàm Tẫn đã cố ý rửa mặt. Trước đó, khuôn mặt cậu đầy đất bụi, giờ đã được rửa sạch sẽ. Vì vậy, cậu không hiểu tại sao cô lại có phản ứng tránh né cậu như vậy. Cô không muốn gặp cậu sao?
Bị kẹt giữa không khí căng thẳng, Đàm Tử Hằng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Vậy thì không vấn đề gì lớn, hai triệu chứng này là bình thường. Bác sĩ đã nói rồi, sau khi tỉnh dậy, em chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái, cần phải nghỉ ngơi thêm.”
Lý trí dần dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574108/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.