Lâm Thi Lan là một người không biết nói khoác.
Vài ngày sau, bài thuyết trình nhóm của Tô Cáp và Đàm Tẫn đã đạt được hạng nhất lớp, đúng như cô đã nói.
Giáo viên hết lời khen ngợi bài thuyết trình của họ: Nội dung tỉ mỉ, bao quát toàn diện, hiểu biết và áp dụng kiến thức rất thuần thục. Hai người chắc chắn đã bỏ ra toàn bộ công sức trong một tuần để làm ra bài thuyết trình xuất sắc như vậy.
Hai người được khen ngợi nhiều đến mức trên bục giảng trông họ có vẻ “xấu hổ vì được khen quá nhiều”. Thực ra, tuần qua họ chẳng làm gì cả, Lâm Thi Lan đã làm xong hết công việc trong một buổi chiều. Điều này khiến họ mỗi ngày chỉ ngồi trong lớp nhìn nhau chán chường, đến mức gần như mốc meo.
Khi phần thuyết trình của Tô Cáp kết thúc, trong lớp không ai vỗ tay. Đàm Tẫn nhìn cô ta cắn chặt môi, tay chân lúng túng không biết để đâu. Trong sự im lặng đó, cậu quyết định dẫn đầu vỗ tay cho cô ta.
Giáo viên thưởng cho hạng nhất hai hộp sô-cô-la, Đàm Tẫn giữ lại phần của mình mà không đưa cho Tô Cáp.
Ít nhất cũng phải khác với trước đây chứ!
Sau giờ học, Đàm Tẫn hẹn Lâm Thi Lan đi đón Tĩnh Tĩnh từ bệnh viện thú y.
Cô đứng đợi ở cổng trường, cậu từ góc tối bước ra, như có một cái bóng đi theo sau lưng.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Đàm Tẫn, Lâm Thi Lan lập tức hỏi: “Nhóm cậu thuyết trình không tốt à?”
“Không phải.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574084/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.