Lâm Thi Lan lấy giấy ăn trải ra, rồi phủ lên đầu Đàm Tẫn.
Đàm Tẫn “xòa xòa xòa” lau đầu vài cái.
Mấy cái đó rõ ràng không thể nào cứu vãn được vẻ nhếch nhác của cậu.
Tóc cậu ướt nhẹp, ánh mắt cũng ướt nhẹp.
Từ khi đến gần nhà máy hóa dầu, Lâm Thi Lan đã cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, luôn căng thẳng tinh thần. Vừa cười xong, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Lúc này Đàm Tẫn đứng gần lại.
Cả hai cùng che một cái ô, lại có chút ngượng ngùng, không nói thêm gì.
Tiếng mưa rơi trên mặt ô, lá cây bên kia lùm cây bị nước mưa làm ướt trở nên xanh biếc hơn.
Ngày thứ bảy cùng với thời tiết không tốt, đã qua giờ làm việc, xung quanh nhà máy hóa dầu không thấy ai đi qua.
Cậu lén lút liếc mắt, ánh mắt nhìn về phía cô.
Trời đằng xa truyền đến vài tiếng sấm ì ầm, Lâm Thi Lan nhẹ nhàng nuốt nước bọt.
Đàm Tẫn dần dần phát hiện sự khác thường của cô.
Có vẻ cô bị lạnh, cánh tay nổi lên một lớp da gà mỏng.
Cậu hỏi: “Cậu không thoải mái à?”
Cô không giấu: “Có chút. Lúc mưa chưa to thì không sao, bây giờ…”
Lời chưa nói xong, nơi xa lại vang lên tiếng sấm.
Lâm Thi Lan co cổ lại: “Cậu nghe xem, có phải có người đang nói chuyện không?”
Cả hai cùng lắng tai nghe. Ngoài tiếng mưa và thỉnh thoảng vang tiếng sấm, Đàm Tẫn không nghe thấy âm thanh lạ nào khác.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574080/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.