Trời đã khuya, bóng cây trên khuôn viên ký túc xá nhà máy hóa dầu lay động mờ ảo.
Thấy Lâm Thi Lan có chút do dự, Đàm Tẫn hỏi cô có cần cậu đi cùng lên lầu không.
“Nếu mẹ cậu mắng, tớ sẽ nói rằng ‘cháu ép Lâm Thi Lan đi đo kính’, dù sao thì cũng đúng là như vậy mà.”
Cô từ chối: “Lần trước cậu đưa tớ đi bệnh viện, mẹ tớ đã lo lắng tớ yêu sớm. Nếu bà ấy biết tối nay cậu đưa tớ đi đo kính, chắc chắn bà sẽ nghĩ linh tinh.”
“Cậu về đi.”
Lâm Thi Lan bước lên cầu thang, vừa nói với cậu, vừa tự trấn an bản thân: “Hơn nữa, kính vốn cần phải đo, tớ không tiêu tiền bậy bạ, hay làm gì xấu xa cả.”
“Được rồi, xem ra cậu cũng thông suốt rồi.”
Đàm Tẫn nhẹ nhõm cười, vẫy tay chào cô rồi về nhà.
Lâm Thi Lan rón rén mở cửa nhà.
Đám người ăn nhờ đã về sau khi no say, chỉ còn ông chú họ của cô say mèm, nằm ngã trên chiếc giường nhỏ, ngáy vang trời.
Lữ Hiểu Dung đang rửa bát ở bồn, thấy con gái về, bà lo lắng về chuyện cô đi vài tiếng không về hơn là việc cô không mua thuốc lá.
“Nếu mẹ rửa xong bát mà con vẫn chưa về, mẹ phải đi báo cảnh sát đấy.”
“Con không muốn làm mẹ lo lắng,” Lâm Thi Lan giơ điện thoại lên, cho mẹ xem tin nhắn: “Con đã nhắn tin cho mẹ rồi, mẹ không thấy sao?”
Lữ Hiểu Dung khịt mũi, nói nghiêm trọng hơn: “Nhắn tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574079/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.