Đàm Tẫn nghe thấy một tiếng động mạnh.
Cậu thấy Lâm Thi Lan ngã quỵ xuống đất, cách cậu vài mét.
Cô ngã thẳng xuống nền xi măng, tiếng động không nhỏ, chân và mặt đều đập vào mặt đất.
Cậu lập tức chạy đến, nâng đầu cô lên.
Tình hình tồi tệ hơn cậu tưởng. Cánh tay lộ ra ngoài của Lâm Thi Lan lạnh ngắt, gọi thế nào cô cũng không phản ứng.
Vứt ngay chiếc ô và cặp sách, Đàm Tẫn bế cô lên, chạy đến phòng y tế ở tòa nhà khác.
Cậu toát mồ hôi lạnh, bước xuống cầu thang, một chân dẫm vào nước mưa.
Những hạt mưa nhỏ li ti rơi trên khuôn mặt cô, trong vòng tay cậu, đôi mày cô nhíu chặt.
Lâm Thi Lan cảm thấy rất lạnh, bụng có một ngọn lửa đang bùng cháy.
Cô như một khối băng, bị ném vào đống lửa rực cháy, các chi tan chảy kêu lách tách.
Thật đau đớn.
Có ai đó đang bế cô lên, người ấy ôm không vững.
Thân thể cô như một bao cát, mỗi lần thở đều thấy cát rơi xuống.
Cậu ấy định đưa cô đi đâu?
Hơi thở ngày càng nặng nề, đường đi gập ghềnh làm cô muốn nôn.
Thân thể bao cát của cô, cứ thế rơi mãi, rơi xuống sàn nhà.
Không thể chịu nổi nữa, bụng bao cát thủng một lỗ lớn, mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cô tràn ra qua cái lỗ đó: Quả cherry nuốt vào bụng mà không nhai, chuỗi hạt lăn lóc trên mặt đất, bài kiểm tra tiếng Anh đầy dấu x đỏ, giấy chứng nhận nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574075/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.