Lâm Thi Lan không có cơ hội trả lời câu hỏi của cô Tào.
Tai như bị ai đó bịt lại, giọng nói ở đầu dây bên kia trở nên xa xôi, còn tay cô khi định đóng cửa sổ thì xuyên qua chốt cửa, thò ra ngoài cửa sổ.
Lâm Thi Lan nhận ra không còn kịp rồi, không muốn tỉnh dậy trên nền nhà lạnh lẽo, cô lập tức chạy về giường mình.
Có vẻ như đã lên giường? Cô nhanh chóng kéo chăn lên. Kéo chăn xong, chăn biến mất; cô nằm xuống, giường cũng biến mất.
Được rồi, ngủ gì nữa. Cô lại quay về quá khứ rồi.
Trong tay cô xuất hiện một cây bút, bên cạnh là một đống bài tập, Lâm Thi Lan ôm đầu, không muốn đối mặt với tất cả: Cô vừa làm xong bài tập ở thế giới kia mà!
Quăng cây bút ra để xả giận, trong đầu cô vẫn lởn vởn câu nói cuối cùng trong điện thoại của cô Tào.
“…Thầy ấy tên là Đàm Tử Hằng. Con có biết thầy ấy không?”
Cô Tào ở thế giới thực đã gặp Đàm Tử Hằng.
Vậy là, anh ấy còn sống?
Theo những gì Lâm Thi Lan biết, Đàm Tử Hằng đã trở về huyện Nhạn trong mùa mưa bốn năm trước. Anh về từ trường đại học để nghỉ hè, cô đã gặp anh, nhưng không biết Đàm Tử Hằng rời đi lúc nào.
Nếu anh rời đi trước khi đường bị lũ phá hủy, thì việc anh còn sống là có khả năng.
Lúc này, một câu hỏi nảy ra: Tại sao cô lại mặc định rằng Đàm Tử Hằng đã chết?
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua/3574074/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.