Vừa chập choạng tối, Lệ đã rủ Rin đến một quán ăn mà bàn ghế kê ngoài trời.
-Cậu rủ tui ra đây ăn gì đây? – Rin tò mò ngắm nghía xung quanh.
-Bánh trôi. Nơi đây ngon nhất đó, còn rẻ nữa chứ.
-vậy sao?
-Ừ, tôi ăn 1 lần mà nghiền lun.
-Thế hả.
-Hàng người quen, đặt rồi mới có đấy không cái loại đó hết lâu rồi.
Lệ vẫn cười rạng rỡ.
-Để tui gọi.
-Ok.
Lát sau người phục vụ mang hai bát bánh trôi màu xanh, mùi thơm dầu chuối dịu nhẹ bốc lên man mát, nhìn là muốn ăn.
-Woa, ngon nha.
-Tui phải đặt từ sáng đấy.
-Uk. Cảm ơn. Nhưng sao nay lại dẫn tôi đi ăn?
-Bình thường, đơn giản dẫn cậu đi để cậu biết quán này, lần sau cậu còn mời tui chứ.
-Há, chân thật vậy ư?
-Ừa, có gì gì nói thẳng mà. Hehe. – cười toe toét.
Rin cũng chỉ nhìn Lệ rồi cười theo.
Iron và Ren rời khỏi quán karaoke, Ren vẫn phong thái lạnh lùng điềm đạm còn Iron miệng ngậm kẹo mút, tay xỏ túi quần, vừa đi vừa nhảy nhón. Ren ánh mắt cảnh giác, giường như có ai đo đã theo phía sau. Ren ghì mặt, đi gần lại Iron.
-Iron, có phải đang có kẻ...
-sụt... tôi biết rồi, có đuôi theo đúng không.
-Chắc nãy mình thay đồ kín chứ.
-chắc chắn.
Iron vẫn thản nhiên ngậm kẹo trong khi Ren luôn đánh nhẹ mắt ra phía sau cảnh giác.
-Mấy cái đuôi này bám zai lắm, chung ta nên tìm chỗ nào đó để cắt đuôi chúng.
-Ok.
Iron và Ren càng rảo bước, mấy cái bóng đen phía sau vẫn theo sát hai người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bi-an-can-cu-va-tinh-yeu-hoc-tro/558556/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.