Dung Ly khẽ khép cửa sổ lại, quay đầu nhìn về phía Hoa Túc, đôi mắt hạnh hơi trừng lên, trông có vẻ tròn tròn, giống mắt mèo con. Nàng bỗng dưng mỉm cười, đáy mắt ánh quang, như ánh sáng phản chiếu lấp lánh, "Ta đâu có sợ hắn, ta không dám tin thôi."
Không dám tin Dung Trường Đình sẽ coi nàng là Đan Tuyền, nhiều năm như vậy, chỉ thiếu chưa cầm tù nàng ở chỗ này, không biết Đan Tuyền gả đến Dung phủ thế nào, còn phải chờ tìm hiểu thêm.
Hoa Túc nghiêng tai lắng nghe, thấy trên tường có một nửa bóng quỷ thập thò dò ra, nàng ấy nắm năm ngón tay lại, giống như bắt lấy thứ gì, cách không trung chụp ra một quỷ hồn.
Quỷ hồn kia run run rẩy rẩy, đầu cũng không dám nâng lên, còn không phải là Ngọc Trác sao.
Ngọc Trác lảo đảo một cái, bỗng dưng bị túm vào phòng, nàng ta lại như bị bàn đá đè lên đỉnh đầu, toàn thân bị uy áp đáng sợ này bức bách đến thiếu chút nữa không đứng thẳng nổi, nhịn không được rùng mình một cái, nói không nên lời, trong lòng đều là sợ hãi.
"Lén lén lút lút, có chuyện muốn nói?" Hoa Túc không mặn không nhạt mà liếc nàng ta.
Ngọc Trác vừa nghe tiếng nói lạnh lẽo này, lập tức như có chuông cảnh báo đâm vào đầu, cong hai đầu gối quỳ xuống đất, "Đại nhân, Dung lão gia mang theo người vào phòng Mông thị, không phải là sợ hài tử trong bụng Mông thị gặp chuyện, nên muốn mời đại phu tới trong đêm cho nàng ta chứ."
Dung Ly bật cười, "Ngươi sợ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/460853/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.