Dung Ly không biết hòa thượng kia có phải dám nghĩ hay không, nàng nhíu mày, sốt ruột hỏi: "Ngươi giao chiến với hắn? Hắn có nhận ra ngươi không, hắn bị ngươi đả thương sao."
Liên tiếp đặt câu hỏi như hạt ngọc châu rơi xuống bàn leng keng rung động.
Nét mặt Hoa Túc dịu lại, lạnh lẽo trong đáy mắt rút đi, thản nhiên nói: "Đương nhiên không thể để hắn nhận ra, vết thương của ta không cần lo lắng."
"Vậy chính là bị thương." Dung Ly chắc chắn.
"Thương nhẹ." Hoa Túc lẳng lặng nhìn nàng, không ngờ lại nhìn thấy Dung Ly mím môi, dường như không vui cho lắm, nàng ấy cảm thấy thú vị, đâu phải nha đầu này bị thương, mím môi làm gì.
Dung Ly hơi ngước mắt lên, ngồi trên mép giường ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích, rõ ràng là bị nắm cằm, lại giống như gân cốt khắp người đều bị phong tỏa, khiến nàng không thể nói nên lời.
Rét đậm lạnh lẽo, khách điếm này lại không có địa long, còn ở chỗ đầu gió, gió rào rạt chui vào khe hở cửa sổ, hơi lạnh bò lên tay chân Dung Ly từng tấc từng tấc. Nàng vốn nên cảm thấy lạnh, nhưng bị Hoa Túc chạm vào đầu gối, lại dường như đã quên lạnh.
Thân thể của quỷ âm hàn, sao nàng lại cảm thấy trong hơi thở của Hoa Túc có một chút ấm áp?
Hoa Túc buông cằm nàng ra, một bàn tay khác còn cách vạt áo nắm lấy Họa Túy.
"Nếu hắn hấp thụ có thể chữa thương, một đêm qua đi chẳng phải hòa thượng sẽ khỏe lên?" Lông mi Dung Ly run như cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/460838/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.