Hòa thượng không nghe thấy, cho nên Hoa Túc trắng trợn táo bạo trào phúng. Mèo đen đi từng vòng bên chân, cũng không cọ người, chỉ đi dạo quanh.
Tiếng nói hơi khắc nghiệt của Hoa Túc truyền đến bên tai Dung Ly, "Hay cho câu săn sóc."
Hòa thượng cúi đầu nhìn mèo đen trên mặt đất, chỉ liếc mắt một cái liền dời ánh mắt đi, không thể nhìn ra có gì kỳ lạ.
"Ngay cả đệ tử tục gia cũng chưa chắc yêu lí yêu khí* như vậy." Hoa Túc lạnh lùng nói.
(*Chỉ ăn mặc và cử chỉ khing cuồng, không đứng đắn.)
Nếu trên mặt mèo có thể nhìn ra biểu tình, trên mặt Thùy Châu nhất định tràn ngập hai chữ "Chán ghét".
Dung Ly làm bộ không nghe được lời nàng ấy nói, thấy hòa thượng đồng ý liền mỉm cười, hai mắt long lanh như bầu trời sau cơn mưa, "Vậy làm phiền vị tiểu sư phụ này, không biết xưng hô với tiểu sư phụ như thế nào?"
Hòa thượng mở miệng: "Pháp hiệu Tử Giác."
Hoa Túc im lặng, cũng chẳng ngẩng đầu lên nhìn người, xoay vài vòng có lệ rồi ngồi xổm xuống không nhúc nhích.
Dung Ly khom lưng ôm mèo con lên, ngửa đầu nhìn bầu trời, lòng bàn tay vỗ nhẹ trên lưng mèo một chút.
Một mèo một chủ này thật kỳ lạ, nhất cử nhất động của mèo đều rất có lệ, tay của chủ chỉ rơi xuống một chút, cũng không biết là hàm hồ qua loa, hay là đang kiềm chế.
Dung Ly nhẹ giọng nói: "Không biết đã đến giờ nào, nên mau chóng tới trấn Ngô Tương mới được, nếu trời tối, trong tầm tay ngay cả cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/460834/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.