Mông Nguyên nghe thấy chùa Thu Thọ, nét mặt hơi biến đổi, "Hôm nay có mưa, đường núi sợ là sẽ lầy lội, không biết có đi lên núi Hóa Ô được không, hay là chọn một ngôi chùa khác."
Dung Trường Đình cảm thấy hợp lý, gật đầu nói: "Sông dưới chân núi Hóa Ô vốn dễ bị ngập lụt, khoảng thời gian trước hình như còn ngập cả cầu."
Dung Ly khẽ mỉm cười, khuôn mặt trắng bệch yếu ớt, "Đi xem liền biết có thể qua cầu được hay không, đường núi khó đi cũng nên đi, tâm thành mới có thể linh nghiệm."
Nàng ngừng lại, hàm ý sâu xa nói: "Huống hồ ta cầu Phật không phải chỉ vì chính mình, mà là vì Dung phủ, nếu có thể dùng vài năm dương thọ ngắn ngủi còn lại của ta đổi cho Dung gia được hưng thịnh vô lo, ta sống ít lại mấy năm thì đã sao."
"Ly nhi!" Sắc mặt Dung Trường Đình nặng nề, không muốn nghe lời như vậy.
"Cha không thích nghe, sau này ta sẽ không nói nữa." Dung Ly rũ mắt, vỗ nhẹ mèo con trong lòng ngực.
Mèo con ra khỏi phòng, lại hoạt bát lên, có lẽ không thấy Hoa Túc nên muốn chạy nhảy. Nhưng sống lưng yếu ớt của nó bị đè, làm sao cũng không bò ra khỏi cái ôm này được.
"Một khi đã như vậy, không bằng tam nương đi cùng với ngươi?" Mông Nguyên bỗng nhiên mở miệng.
Tự Chiêu nghe vậy nhìn nàng ta, khóe miệng hơi cong lên, cười như không cười.
Dung Ly đoán trước Mông Nguyên sẽ nói như thế, dứt khoát thỏa mãn ý đồ của nàng ta, không chỉ vậy còn chầm chậm nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/460828/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.