Cánh cửa bị đánh vỡ lung lay sắp ngã, ngoài cửa mấy tỳ nữ kinh ngạc nhìn vào.
Tiểu Phù lấy lại tinh thần, đột nhiên lui vài bước, che ngực không nói nên lời, con ngươi co rụt lại.
"Chết người, chết người ——" Tỳ nữ chạy tới giúp đỡ tông cửa của Tự Chiêu hét lớn, hai đầu gối mềm nhũn té ngã xuống đất, hai chân quơ lung tung mắt trừng to, muốn bò ra khỏi phòng chất củi.
Tỳ nữ vừa vòng ra phía sau chạy trở về, thoáng nhìn vào phòng chất củi, đột nhiên ngừng thở, quay đầu lại sợ hãi nói: "Phía sau...... Không có người, cửa sổ đóng lại."
Chỉ Không Thanh còn tính bình tĩnh, trời lạnh lẽo nhưng sau lưng nàng ấy lại tràn đầy mồ hôi, cả người run run, cứng rắn di chuyển ánh mắt từ trên người Ngọc Trác xuống phía dưới, nhìn qua cửa sổ bên hông phòng chất củi, thấy cửa sổ kia khép lại, nhưng trên tường có dấu bùn, dường như......
Dường như là bị ai đó vô tình dẫm lên, dính vào.
Song cửa sổ kia thật sự rất cao, gần dưới mái ngói, dấu chân bùn dưới cửa sổ cách không đến nửa thước, người bình thường sao có thể dẫm tới, huống chi, trong phòng căn bản không có thang.
Cũng không thể là Ngọc Trác dẫm lên, trừ khi nàng ta muốn dùng dây thừng leo ra ngoài, nhưng nếu nàng ta có thể ra ngoài, cần gì phải thắt cổ tự vẫn?
Không Thanh hít sâu một hơi, nói: "Mau đưa nàng ta xuống."
Nơi xa mấy hộ viện nơm nớp lo sợ chạy tới, một người nâng chiếc ghế cao bị ngã lên, đứng trên ghế lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/460827/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.