Hoa Túc không mặn không nhạt liếc nhìn nàng, nói rất là che giấu: "Kiếp của nàng có thể là ta."
Dung Ly khó hiểu, "Kiếp này sao còn chọn người vậy?"
Cây mây khô bò trên vách, phía dưới trống trải, liếc mắt một cái là đã xem hết, ngoại trừ chiếc giường cứng cùng tấm thảm mỏng, và cái chặn giấy gác trên án thư, thật sự không có gì đẹp.
Hoa Túc nói úp úp mở mở, Dung Ly bĩu môi, không nói thì thôi, nàng có rất nhiều cách để biết.
Xích Huyết Hồng Long đi theo bên cạnh, hiện giờ Danh Vanh không còn, quỷ này không đuổi nên càng một tấc cũng không rời, hận không thể treo mình lên đai lưng của Dung Ly.
Hoa Túc quay qua liếc mắt một cái, bước chân của Hồng Long Ngư khựng lại, sau đó chưa dám đến gần quá.
Dung Ly hoàn toàn không biết Hồng Long Ngư bị đại quỷ xa lánh, không hứng thú lắm mà cầm lấy cái chặn giấy trên án thư lên nhìn nhìn, được làm bằng gỗ, thật sự không có gì hiếm lạ, lại thả nó xuống.
Ngửa đầu nhìn lên trên đầm, chỉ thấy một mảng trời xanh, trước đây trong đầm có nước, nếu nước dâng lên thì mấy ngày không thấy mặt trời.
Những cây mây bò trên vách đầm tựa như gông xiềng, nhìn thế nào cũng không thoải mái, càng không hiểu sao người có thể ở nơi này.
Nàng chợt cảm thấy hoang mang, "Sao ta lại ở địa phương thế này?"
Cho dù thành tiên cũng là từ người phàm tu thành, tuy nhịn được giá lạnh, nhưng chịu được vô vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/1996604/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.