Dung Ly nghẹn họng, nói không ra, nuốt không được.
Hoa Túc nghiêng người qua nhìn nàng chằm chằm, "Nếu ngủ không được thì ngươi nhắm hai mắt cũng được, cầm Họa Túy làm cái gì."
Lòng bàn tay Dung Ly chảy mồ hôi, nàng giấu tay dưới chăn mỏng, tấm chăn thêu hoa lan hơi phồng lên như ngọn núi, nhìn như vậy nhất định không thể nhìn ra trong tay nàng đang cầm bút, làm sao Hoa Túc biết được.
Hay là...... Dùng pháp thuật nhìn xuyên mọi vật?
Nàng không dám né tránh ánh mắt của Hoa Túc, e sợ bị nhìn ra điều gì, lại thấy ánh mắt Hoa Túc tìm tòi nghiên cứu, dường như nhìn thấu được nhất cử nhất động vừa rồi của nàng.
Hoa Túc cau mày, nâng tay lên cẩn thận xem xét, không ngờ có một giọt mực chảy ra từ móng tay sạch sẽ, "Ngươi lặng lẽ vẽ cái gì."
Dung Ly lúng ta lúng túng: "Muốn thử vẽ con rối mà chưa vẽ xong, Họa Túy ở trong tay ta, không thể khiến nó chỉ là vật bài trí."
Hoa Túc vê mực trên móng tay đi, "Thư sinh đi thi cũng chưa cần mẫn như ngươi, ban đêm không ngủ còn ngồi dậy vẽ tranh."
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Biên cương chiến loạn, thấy dân lưu lạc đến quá nhiều, ngủ không được."
Dường như Hoa Túc chỉ cảm thấy bất thường, nhưng lại không thể chính mắt chứng thực, cười nhẹ một tiếng, "Họa Túy đều bị ngươi cầm đến nóng lên."
Dung Ly gật đầu, "Hai tay nhàn rỗi nên lấy Họa Túy ra thử một lần, không cố ý lăn qua lộn lại nó."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tuc-menh/1996572/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.