🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
  Trong khoảnh khắc cô mở cửa nhìn thấy người tới, vẻ mặt cùng tứ chi của Kỷ Du Thanh nhất thời cứng đờ, Chu Khởi La tay kéo hành lí, kiểu tóc hốn loạn, giống như vừa xuống máy bay là chạy thẳng đến đây.

  Thấy cô đã lâu không nói chuyện, Chu Khởi La chủ động chào hỏi: "Sao vậy, có phải chị vô cùng kinh ngạc không?"

  Kỷ Du Thanh vẫn cảnh giác, căng cứng cơ thể, nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Sao cô lại ở đây?"

  "Em đã ly hôn rồi." Chu Khởi La nói câu này dễ dàng như việc ăn ngủ, không hề có chút đau buồn hay hoài niệm nào.

Kỷ Du Thanh cảm thấy kinh ngạc cô cảm thấy Chu Khởi La làm việc tùy hứng mà vô tình khiến cho người đàn ông kia như vật hy sinh trong cuộc hôn nhân này.  

  "Sao vậy, chịt ngạc nhiên đến không nói thành lời sao?" Chu Khởi La nháy mắt với cô, cười nói: "em biết chị sẽ có phản ứng này." Nói xong, cô sờ lên cánh tay của mình, "bên ngoài muỗi nhiều quá, chị cho em vào đi."

  Kỷ Du Thanh đưa tay ngăn cản cô bước vào, ánh mắt lạnh lùng sắc bén tuy không nói một lời nhưng rõ ràng lộ ra thái độ cự tuyệt đối phương.

  Chu Khởi La ngẩng đầu nhìn cô, giọng điệu có chút van xin, nịnh nọt: "Chị cho em vào đi, thật sự em không có nơi nào để đi cả."

  "Hoa Đô khách sạn nhiều như vậy, cô muốn chọn cái nào cũng được." Kỷ Du Thanh đáp.

  "Bây giờ em không có một xu dính túi, khi li hôn em để lại hết tài sản cho anh ta rồi." Chu Khởi La nói.

  Nhưng thủ đoạn này dù sao vào sáng sớm cũng không có tác dụng với Kỷ Du Thanh, dù sao chiêu này cô ta cũng đã từng làm với cô trước kia, lấy lí do không có tiền để ngủ lại, Kỷ Du Thanh biết rõ với gia cảnh nhà họ Chu thì làm sao Chu Khởi La không có tiền được.

  "Chị không thể trơ mắt mà nhìn em ngủ ngoài đường chứ" Chu Khởi La buông tay " không là người yêu thì chúng ta có thể làm bạn mà, chị đối với bạn bè cũng không thể để họ ngủ ngoài cửa mà."

  Kỷ Du Thanh dừng một chút, nói: "Chờ một chút, tôi vào lấy tiền cho cô."

  Ý tứ rất rõ ràng, không phải cô nói không có tiền sao, tôi cho cô, cô hãy cầm lấy thuê một phòng đi.

  Nhưng Chu Khởi La không phải là người ăn chay, khi Kỷ Du Thanh quay người đi vào, cô nhanh chóng kéo vali chạy vào tạo thành thế đã rồi.

  Kỷ Du Thanh cầm xấp tiền đi ra khòng phòng, khó chịu nhìn cô ngồi trên ghế sofa: " ở đây có hai nghìn tệ, đủ cho cô ở khách sạn rồi."

  Chu Khởi La nhấc chân, thu cả người vào ghế sofa, hai tay ôm lấy lưng ghế sofa nói: "Không cần, em ở đây là được rồi không cần số tiền này."

  Sự kiên nhẫn của Kỷ Du Thanh đã cạn kiệt, cô ném tiền lên bàn trà rồi xoay người đi vào phòng ngủ.

  Chu Khởi La vươn cổ tò mò nhìn theo, một lúc sau, Kỷ Du Thanh đã thay quần áo đi qua Chu Khởi La tiến thẳng ra cửa

  "Chị đi đâu vậy?" Chu Khởi La vội vàng ngồi dậy khỏi ghế sofa.

  Kỷ Du Thanh không để ý tới cô, sau khi thay giày, cô cầm túi xách đóng sầm cửa lại, từ lúc xuống máy bay bận rộn đến tận đêm khuya, cô thực sự không còn thời gian và sức lực để cãi nhau với người phụ nữ kia nữa.

  Chu Khởi La lặng lẽ ngồi ở ghế, tựa hồ nghe được bên ngoài có tiếng ô tô khởi động. Cô vội vàng chạy ra cửa, thấy Kỷ Du Thanh đã lái xe đi mất, trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến cô dù sao cô cũng đã từng tổn thương chị ấy, chị ấy đối với cô như vậy cũng là lẽ thường, quan trọng là bây giờ cô đã từ bỏ tất cả để bắt đầu lại với chị ấy, lần này chắc chắn cô sẽ không phụ lòng chị ấy nữa.

  Sau khi đóng cửa quay trở lại phòng, căn nhà vô cùng yên tĩnh, phòng làm việc máy tính vẫn đang mở có lẽ đang làm một nửa thì bị quấy rầy, Chu Khởi La nghĩ muốn tắt máy hộ thì tính tò mò nổi lên, cô ngồi xuống trước bàn mở ra thư mục vậy mà có mục tên Đường Nghiên, cô rất kinh ngạc nhưng vẫn mở ra xem.

Là một album có không ít ảnh, có những bức ảnh cũ của đứa trẻ, rồi ảnh tốt nghiệp cấp ba, nhiều nhất vẫn là ảnh chụp một năm trở lại đây, nhìn góc độ thì có lẽ đều là do Kỷ Du Thanh tự mình chụp. Chu Khởi La ăn một bụng giấm chua cùng ghen tị nhìn đến một nửa không muốn nhìn nữa liền đóng sập lại, khoảnh khắc đó cô thật sự muốn xóa hết chúng đi nhưng cuối cùng vẫn là không làm gì.

  Nếu cô nối lại tình xưa được với Kỷ Du Thanh thì chắc chắn cô sẽ xóa nó với sự đồng ý của chị ấy.

  Tắt máy tính rồi đứng dậy, tắt đèn trong phòng làm việc, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

  Chu Khởi La hít một hơi thật sâu để điều chỉnh cảm xúc, lại đi về phía phòng ngủ của Kỷ Du Thanh, khi vừa bước vào cửa, cô đã ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, có chút giống mùi sữa tắm và dầu gội trong phòng. Sáng sủa sạch sẽ, trang trí rất hòa hợp. Trên bàn cạnh giường có ảnh của Kỷ Du Thanh và mẹ của chị ấy, chăn gối chỉnh tề đặt phía trên đầu giường, ga giường bằng phẳng không một nếp nhăn, Chu Khởi La liếc nhìn một vòng rồi đóng cửa lại.

Nhiều năm rồi nhưng thói quen của Kỷ Du Thanh vẫn vậy, vẫn luôn là người giỏi dọn dẹp và sắp xếp. Cho nên Chu Khởi La mấy năm này cũng bị ảnh hưởng không ít.

   Đột nhiên Chu Khởi La tò mò, không biết cô gái Đường Nghiên kia ở phòng nào, có phải phòng dành cho khách kia không?

  Quả nhiên là ở đây.

  Chu Kỳ Lạc mở ra nắm cửa, căn phòng này trang trí thật sự rất nữ tính, từ đầu đến cuối đều là màu hồng, vừa nhìn là có thể thấy chính là Kỷ Du Thanh tự mình trang trí, xem ra vì cô gái kia đến đây mà Kỷ Du Thanh đã bỏ ra không ít tâm tư.

  Chu Khởi La sau khi nhìn thấy cảnh này thực sự ghen tị, trong lòng cảm thấy rất chua xót, buộc mình phải trở về phòng khách để bình tĩnh lại, nhiều lần tự thuyết phục mình rằng đó chỉ là một cô bé, hai người họ mới chỉ quen nhau có một năm làm sao có thể so với sự hiểu biết của cô về chị ấy, căn bản sẽ không phải là đối thủ với cô.

  Khi Kỷ Du Thanh tìm được khách sạn thì đã là hai giờ sáng, mệt mỏi lái xe vài chỗ mới tìm được một nơi gần công ty.

  Khoảnh khắc cô nhìn thấy chiếc giường, Kỷ Du Thanh nằm thẳng người, lười nhúc nhích, cô đang rất mệt cũng không muốn suy nghĩ đến việc giải quyết người phụ nữ trong nhà mình kia thế nào nữa.

  Năm trên giường, rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.

Một đêm cứ thế trôi qua không mộng mị.

  *

  "Ahhh!" Tiếng hét của một người phụ nữ vào sáng sớm đã đánh thức hầu hết mọi người trong phòng.

  "Hàn Sảng, cậu không muốn sống nữa à, sáng sớm la hét cái gì chứ." Hạ Tử Hàm mơ màng ném một cái gối sang.

  Sau đó lại có tiếng hét lên: "Ồ, cô đánh nhầm người rồi." Lục Uyển chán nản phàn nàn.

  Hàn Sảng hạ giọng, lướt qua bạn bè trên điện thoại di động của mình, nói: "Chị chủ đã đến Hoa Đô?"

  "Đi thì có sao đâu, cậu đừng có chạy loạn dù sao ở đây vẫn còn anh Hà." Hạ Tử Hàm nó xong thì trở mình.

  "Chắc chắn là mình đã đoán đúng, hai người họ chắc chắn đã cãi nhau, bằng không sao lại quay lại Hoa Đô chứ, này nhất định là quay về nhà mẹ đẻ."

  Đường Nghiên không nghĩ như vậy, có lẽ cô ấy đi tìm cô Kỷ, nàng từ trên giường ngồi dậy hỏi Hàn Sảng, "cậu có thể cho mình xem di động của cậu một chút không?"

  Hàn Sảng nghi hoặc hỏi: "Cậu còn chưa thêm bà chủ vào vòng bạn bè của mình."

  "Không", đường nghiên quyết đoán trả lời, hiện tại không them, về sau lại càng không thể.

  "Đây, cậu xem đi." Hàn Sảng đưa cho nàng, Đường Nghiên đưa tay nhận lấy.

  Đường Nghiên nhìn qua có thể nhận ra bức ảnh được chụp ở đâu, chính là phòng khách nhà cô Kỷ, trong phòng còn có vài vali hành lí, đây chắc chắn là đi thẳng từ sân bay đến nhà cô Kỷ, chẳng lẽ buổi tối chị ta ngủ cùng cô Kỷ.

  Đường Nghiên không dám tiếp tục tưởng tượng, nhanh chóng trả lại điện thoại cho Hàn Sảng giống như một củ khoai tây nóng hổi.

  Hàn Sảng không biết chuyện gì xảy ra, hỏi nàng: "cậu thấy sao, mình nói đúng, đúng không."

  Đường Nghiên gật đầu đồng ý, ngồi ở bên giường trầm mặc, trong lòng cảm thấy bất an, nhưng nàng hiện tại không thể quay về luôn được, hiện tại tình huống chính xác là gì nàng cũng không rõ ràng.

  Bội Văn đang trên đường đi làm đột nhiên nhận được tin nhắn cầu cứu từ Đường Nghiên.

  Đường Nghiên: [Em phải làm sao đây? Bạn gái cũ của cô Kỷ không những đã li hôn mà còn quay lại Hoa Đô để tìm cô ấy, em đang lo muốn chết.]

  Bội Văn lúc đó đang lái xe nên không thể nói chuyện chi tiết với nàng nên chỉ đáp lại vài câu trong khi đợi đèn đỏ để nàng bình tĩnh lại.

  Bởi vì đêm qua ở trong một khách sạn gần công ty nên buổi sáng Kỷ Du Thanh trực tiếp đi bộ đến công ty, xuất hiện với hai tay trống rỗng, vừa đến văn phòng liền bảo Bội Văn theo cô vào văn phòng.

  "Chị muốn em làm giúp chị một việc." Kỷ Du Thanh vừa nói vừa bật máy tính trên bàn làm việc, " em đến nhà chị mang toàn bộ văn kiện trên bàn, máy tính và USB đến đây nhé."

  "Này, chị ơi, hôm qua chị không ở nhà sao?" Bội Văn vô thức thắc mắc.

  Kỷ Du Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nhập mật khẩu, trả lời sự thật: "hôm qua ở khách sạn."

  "Hả? sao lại ở khách sạn?" Bội Văn nghi hoặc

  Kỷ Du Thanh nâng mắt lên, ngẩn người rồi vội chuyển chủ đề " Em chắc vẫn nhớ mật khảu nhà chị chứ."

  "Không, em không biết." Bội Văn liên tục xua tay, rồi lại hỏi: "Chị ơi, trong nhà chị có ai không?"

  Kỷ Du Thanh biết chuyện này không giấu được Bội Văn, bỗng nhiên cô nở nụ cười quỷ dị, hai tay khoanh trước ngực " nếu em đã đoán được...em đuổi được cô ta ra khỏi nhà thì chị rất cảm kích."

  Bội Văn đột nhiên thấy ánh mắt của sếp mình thật đáng sợ, nàng làm sao có thể nhận trọng trách này được, cô lập tức xua tay, rụt cổ lắp bắp: " Không, chị, em không được, không được..."

  Nửa giờ sau.

  Bội Văn đứng trước cửa nhà Kỷ Du Thanh, cô định nhập mật khẩu thì dừng lại vài giây, hít một hơi thật sâu lấy dũng khí.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.