Cả ngày Đường Nghiên đều muốn nói chuyện với cô Kỷ nhưng nàng không có thời gian, công việc của nhóm rất nhiều, đến thời gian cầm vào điện thoại cũng không có, cứ như vậy kéo dài đến đêm, cả một thân mệt mỏi quay lại quán trọ.
Vì không muốn ăn gì nên Đường Nghiên chỉ mua một ly cả phê nóng cầm trong tay, là loại mà cô Kỷ thích nhất, trước kia nàng thấy nó rất khó uống nhưng bây giờ đã bắt đầu thích nó hơn.
Sau khi cùng mọi người ăn xong trở về quán trọ, đã gần tám giờ tối, ông chủ Hà Húc đang ngồi ở phòng khách, hai tay ôm trán, tâm tình không tốt cho lắm, mấy cô gái lễ phép chào hỏi nhưng chỉ nhận lại sự đáp lại lạnh lung.
Hàn Sảng đi tới trước mặt Lục Uyển, nhỏ giọng nói: " anh ấy lại cãi nhau với vợ à?"
"Không biết, nói chung đây là chuyện gia đình nhà họ, chúng ta không nên xía vào làm gì." Lục Uyển nói
"Đúng vậy, đúng vậy, lên phòng thôi, còn phải viết tổng kết báo cáo để nộp nữa," Hạ Tử Hàm thúc giục mọi người lên phòng.
Đường Nghiên liếc mắt một cái cảm thấy không đúng lắm, nàng dự cảm có chuyện gì đó giữa hai người chủ quán trọ, có thể là liên quan đến việc cô Kỷ đột nhiên rời đi, nên nàng nói với mọi người mình còn có việc sẽ lên sau.
"Được rồi, nhanh lên nhé!" Hạ Tử Hàm nói xong liền kéo những người khác lên phòng.
Sau khi đứng ở hành lang chắc chắn mọi người đã vào phòng lúc này Đường Nghiên mới tiến lại chỗ Hà Húc
Thấy nàng vẫn còn ở đây chưa có rời đi, Hà Húc ngẩng đầu hỏi nàng: " sao em không lên phòng cùng mọi người đi."
Đường Nghiên có mục tiêu rõ ràng, ánh mắt kiên định: "Em muốn biết chuyện gì đã xảy ra."
Rõ ràng hôm nay Hà Húc có vấn đề gì đó, Đường Nghiên muốn xác minh xem suy đoán của nàng có chính xác hay không.
Nghe Đường Nghiên hỏi vậy Hà Húc lập tức sụp đổ, hai tay vò đầu khiến đầu tóc rối tung, giọng nói như nức nở: " anh thật thất bại, cuối cùng anh vẫn không thể giữ được cô ấy."
"Ý của anh là chị ấy đã rời đi?" Đường Nghiên lại hỏi.
Hóa ra sáng nay sau khi mấy người Đường Nghiên ra ngoài, thì Chu Khởi La biết được chuyện cô Kỷ đã rời đi cũng vội vàng thu dọn hành lí đuổi theo để níu kéo cô, Hà Húc đươi tình thế như vậy thì tuyệt vọng nói với Chu Khởi La: "Nếu hôm nay em bước ra khỏi cánh cửa này thì chúng ta sẽ li hôn ngay lập tức."
Không ngờ Chu Khởi La không những không để ý mà còn tuyên bố, " đơn li hôn mấy ngày vừa rồi tôi đã viết xong, chỉ cần đem tới cục dân chính là được, hôm nay tiện như vậy thì làm luôn đi."
Chu Khởi La dứt khoát như vậy khiến Hà Húc không thể tin được, vốn dĩ anh nói như vậy chỉ để hù dọa cô chứ anh không hề muốn li hôn, nhưng hiện tại chính anh đã đưa sự việc ra nông nỗi này.
"Khởi La, chúng ta đã kết hôn mười năm, không nên đùa giỡn như vậy, nếu li hôn thì bố mẹ hai bên sẽ như thế nào chứ."
Chu Khởi La cười lạnh nói: "Tôi không quan tâm nữa, mười năm nay tôi sống như một con rối, thực sự chịu đựng đủ rồi."
"Em không có chút hoài niệm hay cảm xúc nào về những gì anh đã làm với em trong những năm qua sao?" Hà Húc đau lòng hỏi cô.
"Hà Húc, anh thật sự cho rằng mình là thánh nhân sao, anh cho rằng bằng sự quan tâm và yêu thương của mình, anh có thể hoàn toàn thay đổi xu hướng tính dục ban đầu của một người? anh đề cao chính mình quá rồi. Anh và tôi chẳng qua gặp dịp thì chơi, một phân tình cảm cũng chẳng có anh cũng không nên quá để ý làm gì." Chu Khởi La khiêu khích.
"Không, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi xu hướng tính dục của em. Anh thậm chí đã dự định rằng em sẽ không bao giờ nhìn anh cả đời. Dù vậy, anh vẫn thích em, cho dù anh chỉ trói buộc em với anh, thì anh vẫn nguyện ý." Hà Húc nhìn Chu Khởi La bằng ánh mắt trìu mến.
"Nhưng tôi không muốn, anh và tôi cứ như vậy cũng chẳng có kết quả gì, chúng ta không nên trói buộc nhau như vậy, buông tha cho nhau được không?" Chu Khởi La hét lên
Hà Húc hốc mắt ươn ướt, nước mắt bắt đầu rưng rưng, anh vẫn muốn dùng hết sức để cứu vãn: "Tôi hỏi em, nếu ngày hôm nay người phụ nữ đó không xuất hiện, liệu em có làm như bây giờ không?"
Chu Khởi La trầm mặc hồi lâu không lên tiếng.
"Nói đi, trả lời tôi đi. Chẳng lẽ chúng ta không thể coi như cô ấy chưa từng xuất hiện cũng chưa bao giờ gặp, cứ như vậy tiếp tục sống không được sao?" Hà Húc nỉ non " nếu cứ tiếp tục như vậy thì người đau sẽ chỉ là em thôi."
"Cho dù không có gặp cô ấy ở đây....tôi nghĩ mình cũng không thể chịu đựng lâu hơn được nữa, tôi đã chán ngấy cuộc sống như một thây ma, hằng ngày cố gắng lấy lòng bố mẹ, cố gắng cười đùa thế này rồi, tôi, Chu Khởi La, tôi đã chịu quá đủ rồi."
Hạ Húc mím môi, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Được rồi, anh sẽ để em đi, anh sẽ để em đi." Câu cuối cùng này dường như đã tiêu hao hết sức lực của anh.
Cứ như vậy, Hà Húc và Chu Khởi La thỏa thuận xong thủ tục li hôn ngay trong ngày hôm đó, anh chết lặng nhìn Chu Khởi La dọn hết đồ của cô trong phòng tân hôn của hai người rời đi.
Điều cuối cùng Chu Khởi La nói trước khi rời đi là: "Nhà, xe, quán trọ tôi đều không cần tất cả đều tùy anh xử trí."
Người phụ nữ tàn nhẫn và nhẫn tâm này thực sự không hề nhìn lại một lần khi cô ấy rời đi, ngay cả một con thú cưng mà cô ấy đã ở bên cạnh mười năm vẫn còn tình cảm, chẳng lẽ anh ấy thực sự không đáng để cô ấy nhìn sao?
Hà Húc không biết mình quay trở lại quán trọ thế nào, ngồi như vậy bao lâu rồi thẳng đến khi nhóm người Đường Nghiên về thì anh mới hoàn hồn.
Đường Nghiên nghe được được những lời này nàng có chút xúc động, ngoài nói ra những lời động viên đối phương nàng cũng khong biết làm gì hơn. Nhưng đồng thời, đây là chuyện không hề tốt đối với Đường Nghiên, Chu Khởi La đã li hôn nhất định sẽ quay lại Hoa Đô tìm cô Kỷ, nàng phải làm thế nào để bảo vệ được cô Kỷ đây.
Hà Húc hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc rồi đột nhiên hỏi Đường Nghiên: "Em cũng thích cô ấy đúng không, chính là cô Kỷ của em?"
Đường Nghiên giật mình khi nghe thấy vậy, nàng không ngờ rằng sẽ dễ bị nhận ra dễ dàng như vậy nên chỉ gật đầu một cái coi như đáp án.
"So với em, Khởi La nhất định sẽ không thắng được, lần này quay lại nhất định cô ấy sẽ phải chịu tổn thương. Nhưng như vậy có lẽ cũng tốt vì chỉ có như vậy cô ấy mới buông bỏ được quá khứ mà tiến về phía trước." Hà Húc nói
"Em không biết, giống như đột nhiên mất di tự tin", Đường Nghiên mím môi nói " nhưng em chắc chắn sẽ không chịu thua." Nói xong nàng tạp biệt Hà Húc rồi đi lên phòng.
"Đường Nghiên, cậu làm gì dưới đấy mà lâu vậy mới lên thế." Hạ Tử Hàm hỏi.
Đường Nghiên nhếch môi cười nói: "Không có gì, mình chỉ nói chuyện bình thường với anh chủ thôi, không có chuyện gì đâu."
"Hai vợ chồng anh chị ấy thật sự cãi nhau sao?"Hàn Sảng vẫn là tò mò mà hỏi
"Mình không biết, đây là chuyện riêng tư mà." Đường Nghiên sẽ không nói với các bạn những chuyện kia, bởi vì chuyện này không những liên quan đến tính hướng của Chu Khởi La và cô Kỷ còn cả nàng nữa.
Tắm xong leo lên giường, Đường Nghiên cầm điện thoại lên, mở hộp trò chuyện với cô Kỷ, suy nghĩ rất nhiều rấ nhiều muốn giải thích chuyện tối qua, nhưng lại xóa nó đi, xóa rồi viết rồi lại xóa cuối cùng nàng chỉ nhắn hỏi thâm cô Kỷ.
Cô Kỷ gần như trả lời tin nhắn của nàng ngay lập tức: [cô đang bận, có gì nói sau.]
Đọc xong tin nhắn, Đường Nghiên cảm thấy khó chịu kỳ lạ, như có thứ gì đó nghẹn lại trong lồng ngực, buồn khổ chưa được một phút cô Kỷ lại gửi thêm cho nàng một tin nhắn lần này là ảnh chụp là hình chụp một bàn chất đầy văn kiện cùng máy tính vẫn đang trạng thá làm việc, tuy rằng không có thêm một chữ nào nhưng lại giống như đang giải thích với nàng rằng cô đang thật sự rất bận mà không phải không để ý tới nàng.
Tâm trạng của Đường Nghiên đột nhiên lại tốt lên rất nhiều, nàng mỉm cười đáp lại cô: [cô nhớ nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi.]
Cô Kỷ trả lời lại: [Được rồi.]
Mấy ngày Kỷ Du Thanh rời đi phòng ban như rắn mất đầu, tất cả đều lung tung nên cô đành phải đem về nhà tự mình xem lại từng cái có lẽ sẽ đến tận đêm muôn.
Trời đã khuya, nhìn máy tính một thời gian dài mắt của cô đã kháng nghị, nó mỏi vô cung, Kỷ Du Thanh nâng tay xoa nhẹ, bỗng nghe thấy ngoài của có tiếng chuông cửa, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đã muộn thế này còn có ái đến tìm mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]