Chương trước
Chương sau
  Đường Nghiên một mình đi lên lầu, gõ cửa phòng, nàng có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng động trong phòng, mở cửa cho nàng là Lục Uyển, cô ấy nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá một phen rồi mới lên tiếng: " cậu đã về rồi."

  "Ừ." Đường Nghiên đáp lại.

  "Đường Nghiên về rồi à?" Hạ Tử Hàm ở tít bên trong hỏi vọng ra sau đó cô nàng hưng phấn nhảy ra khỏi giường chạy chân trần khi thấy Đường ( thủ phạm) Nghiên, ý định ôm lấy cổ nàng loại hành động thân mật giữa những thẳng nữ bị Đường Nghiên không chút do dự né tránh.

  "Sáng sớm thế này mà đã về, nói, hôm qua cậu đã đi đâu!"

  "Mình chỉ ở lại qua đêm nhà mấy người chăn cừu thôi." Đường Nghiên thành thật khai báo

  "Được rồi, quay lại là tốt rồi, tiến độ của bọn mình đã bị chậm một ngày cần phải nhanh lên thôi. Bây giờ mưa cũng tạnh rồi, hay chúng ta đến địa điểm gần đây trước đi." Hàn Sảng vừa lật lịch trình vừa nói.

  "Được, để mình đi rửa mặt đã." Đường Nghiên buông túi xách xuống, đi vào phòng tắm. Thì nghe tiếng mọi người bên ngoài thảo luận " này, sao không thấy cô của cậu ấy về cùng mà chỉ có mình cậu ấy nhỉ."

  "Không biết."

  Kỷ Du Thanh theo Hà Húc đến một quán cà phê cách nhà quán trọ rất gần, là một quán cà phê mèo tương đối vắng vẻ, Hà Húc hỏi cô muốn uống gì, Kỷ Du Thanh khách khí từ chối nói anh cứ gọi cho chính mình là được rồi, rất rõ rang là cô muốn AA (là chia đôi ai trả người nấy nhá)

  Hai người cũng không quen, muốn tính số lần gặp mặt thì miễn cưỡng là lần thứ hai, chưa kể mối quan hệ còn phức tạp như vậy.

  Sau khi ngồi xuống, Kỷ Du Thanh cũng không chủ động mở miệng, thay vào đó cô im lặng nhấm nháp cà phê, hằng ngày đi làm cô uống rất nhiều cà phê và hầu như cô đã uống hết tất cả các nhãn hiệu, nhưng cô vẫn thích nhất loại thủ công này, tinh khiết, rất thơm.

  Hà Húc ngồi đối diện cô, một tay vuốt ve cốc cà phê, anh cúi đầu suy nghĩ một phút mới nói.

  "Rất lâu trước đây tôi đã biết sự tồn tại của cô rồi."

  "Ồ, vậy à." Kỷ Du Thanh đặt cốc cà phê xuống, giọng điệu thản nhiên, trầm ổn bình tĩnh.

  "Ít nhiều tôi cũng đã nghe qua về cô, quả thực cô là một người rất xuất sắc, ít nhất là hơn tôi," dừng một chút anh lại nói tiếp: " Khởi La thích cô như vậy cũng không phải không có lí do."

  "Anh Hà, những chuyện này đều đã là chuyện quá khứ." Kỷ Du Thanh cười mỉm, tao nhã có chừng mực.

  "Đúng vậy, tôi cũng biết, những năm qua tôi luôn mong chờ muốn thoát khỏi bóng dáng của cô, thậm chí tôi còn nghĩ có một ngày Khởi La nhất định sẽ bị tôi làm cho cảm động, sẽ có một ngày nhìn đến tôi." Hà Húc nói xong bất đắc dĩ đau khổ lắc đầu, " chính lúc này, tôi phát hiện ra mình đã sai rồi, tôi không chỉ nhìn thấy ảnh của cô trên tủ đầu giường trong phòng cô ấy mà ngay cả trong tâm trí cô ấy vẫn luôn có cô, không ai có thể thay thế."

  "Anh Hà, tôi nghĩ anh nên tự tin hơn vào bản thân mình." Nếu cứ tiếp tục như vậy Kỷ Du Thanh nghĩ mình không còn gì để nói, bởi vì cô không quan tâm đến hai người họ, cô không muốn biết bất cứ cái gì cả.

  "Tôi biết nhất định cô có biện pháp", Hà Húc mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai mắt phiếm hồng, như muốn liều mạng bắt lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng: " hãy làm cô ấy từ bỏ, lần này hãy triệt để quên đi để cô ấy chịu theo tôi sống một cuộc sống tốt đẹp hơn."

" Anh yên tâm, lần chạm mặt này là do ngoài ý muốn, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống hôn nhân của hai người, càng chưa bao giờ nghĩ đến việc cướp cô ấy khỏi tay anh." Kỷ Du Thanh nói.

Hà Húc nghe vậy, nháy mắt tảng đá trong long như đã rơi đi, anh liền vui vẻ ra mặt, điều này chứng tỏ anh vẫn có cơ hội giữ cô lại bên mình.

  "Vậy thì nhờ cô."

  Kỷ Du Thanh không nói gì, đứng dậy đi thanh toán hóa đơn, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt tha thiết của đối phương nhìn mình. Người đàn ông này quá nhu nhược ngay cả loại chuyện này cũng đi ký thác vào người khác.

  Ngay khi Kỷ Du Thanh ra đến cửa quán Hà Húc lại hướng phía cô kích động mà hét lớn " làm ơn".

  Tốt quá rồi, Hà Húc kích động, liền lấy điện thoại ra gọi cho Chu Khởi La, muốn gọi cô trở về, vốn tưởng rằng phải rất lâu cô ấy mới nghe máy nhưng không ngờ điện thoại được kết nối rất nhanh.

  "Có chuyện gì?" Chu Khởi La lạnh lùng hỏi dù sao công việc hiện tại của cô là ở quán trọ này, nên dù thế nào cô vẫn phải nghe máy.

  "Khi nào thì em về?"Giọng Hà Húc trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

  "Có việc sao?" Chu Khởi La hỏi lại.

  "Không, không có, chỉ là muốn hỏi em thôi." Hà Húc vừa nói vừa nghĩ xem nên nói gì tiếp theo với cô, vì anh sợ cô tắt máy.

  Không ngờ, Chu Khởi La lại chủ động hỏi anh: "Ký Du Thanh và cô gái đó... đã quay lại chưa?"

  Hà Húc sửng sốt: "Đã trở lại, vừa quay lại không lâu."

  "Ừm, lát nữa tôi sẽ quay lại quán trọ." Chu Khởi La nói xong liền cúp điện thoại, Hà Húc thầm nghĩ mặc kệ thế nào anh đều muốn giữ cuộc hôn nhân này, anh không quan tâm tính hướng của vợ vì anh nghĩ dần dần nó sẽ trở lại đúng quỹ đạo, anh cũng không quan tâm trong lòng Chu Khởi La có người khác, thời gian có thể hòa tan hết, chỉ cần cô vẫn ở lại bên cạnh anh là được rồi.

  Khi Kỷ Du Thanh quay về đến quán trọ, gặp một vài vị khách mới đến, cô trực tiếp lên thẳng phòng, mở nước ấm, tắm rửa thay một bộ đồ thoải mái, nằm trên giường bất giác ngủ lúc nào không biết.

  Đường Nghiên cùng các bạn hơn bảy giờ mới quay trở lại, lúc nàng ăn tối thuận tiện đóng gói cho cô Kỷ một chút, Hạ Tử Hàm và những người khác tò mò vì sao cô Kỷ cũng ở đây, Đường Nghiên trả lời qua loa không biết, có lẽ là tình cờ. Khi các nàng bước vào quán trọ đang thấy ông chủ lau dọn bàn sau khi có một đoàn khách ăn ở đây, mọi người lịch sự chào hỏi sau đó đi lên phòng.

  Khi gần đến tầng hai,các nàng đụng phải bà chủ đang đi xuống cầu thang, có thể vừa nghe thấy Đường Nghiên muốn đem đồ ăn cho Kỷ Du Thanh, Chu Khởi La cười nói: "em không cần mang lên đâu, cô ấy đã ăn rồi."

  Đường Nghiên có chút kinh ngạc: "Cô Kỷ đã ăn tối rồi sao?"

  "Đúng vậy, tối nay tôi nấu một chút, mọi người cùng ăn." Chu Khởi La trả lời

  Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều chú ý đến vẻ mặt xấu hổ của Đường Nghiên.

  "Vậy... em không quấy rầy cô ấy nưã."

  "Các cô gái, chị xuống lầu trước." Chu Khởi La cười như hoa, bước nhanh xuống lầu.

  Đường Nghiên rất thất vọng, cảm thấy bực bội vô cớ, toàn thân rũ xuống.

  "Chà, sao tự nhiên tâm tình chị ấy tốt như vậy?" Hạ Tử Hàm lẩm bẩm nhìn bóng lưng Chu Khởi La đang đi xuống lầu.

  "Đúng vậy, buổi sáng trời đầy mây, hoàn toàn khác với bây giờ."

  Lục Uyển ngược lại vỗ vỗ vai Đường Nghiên: "Này, cậu ngây ngốc gì vậy, chúng ta vào thôi."

  Đường Nghiên liếc nhìn bữa tối đã gói sẵn trong tay, mím môi, nhấc chân đi theo mọi người về phòng, tùy tiện ném vào thùng rác.

  Sau khi trở về phòng, các cô gái đang bận rộn tẩy trang, thay quần áo, có người đang giặt quần áo, gội đầu và tắm rửa, nhưng Đường Nghiên lại bất động giống như bức tượng điêu khắc, sau đó nàng ngã xuống giường ngay cả lông mi cũng không động.

  Lời nói của Chu Khởi La như một đòn chí mạng đối với nàng, trong lòng cô Kỷ vẫn còn chị ấy sao. Rõ ràng tối qua rồi đến sáng nay nàng không hề thấy gì, cô Kỷ vẫn còn lưu luyến người yêu cũ sao, có lẽ cô Kỷ che dấu quá tốt khiến nàng không phát hiện ra mà thôi.

  Đầu óc nàng bây giờ thực sự rất hỗn loạn, nghĩ nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đứng dậy trong lúc mọi người không để ý cầm điện thoại đi ra ngoài. Nàng đi bộ trong một con hẻm rồi gọi điện thoại.

  "Đường Nghiên, sáng nay tôi đã xem em đăng ảnh mới, hẳn là em đã có thời gian vui vẻ, chụp ảnh cũng không tệ

  Đường Nghiên mím môi, cau mày nói: "Hiện tại em đang lo muốn chết, chị mau mau giúp em nghĩ biện pháp."

  "Lại xảy ra chuyện gì?" Bội Văn hỏi.

  "Chỉ là... này..." Đường Nghiên đang suy nghĩ lung tung, không biết nên nói thế nào với cô ấy, "Chỉ là, chị Bội Văn, chị có biết cô Kỷ có người yêu cũ không?"

  "Cái gì, có chuyện như vậy!!!"

  Quả nhiên, từ phản ứng của chị Bội Văn có thể thấy, phản ứng của hai người giống nhau đều không tin được

  "Đường Nghiên em nói thật sao."

  "Làm sao em có thể nói đừa loại chuyện này được." Đường Nghiên nói rồi ngồi xuống một tảng đá bên đường.

  "Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này, dù sao tôi mới đi theo chị ấy sáu năm những năm trước đấy thì tôi không biết gì cả. Nhưng sao tự nhiên lại nói ra chuyện này, khoog phải hai người vẫn đang ở Tân Cương sao."

  Đường Nghiên thở dài: "Nhìn thế này, thật trùng hợp khi bà chủ quán trọ mà chúng em đặt lại chính là người yêu cũ của cô Kỷ, không may là cô Kỷ cũng ở đây.."

  Lời vừa nói ra, đầu bên kia điện thoại im lặng gần mười giây, nhắm mắt lại, Đường Nghiên tựa hồ có thể đoán được khuôn mặt của chị Bội Văn lúc này, chắc chắn là vẻ mặt bị dọa sợ chết khiếp.

"Vậy thì đây thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, thế giới này thật sự rất nhỏ." Bội Văn mím môi, "người yêu cũ gặp lại nhau sẽ rất xấu hổ, nhưng thật ra, Đường Nghiên, tôi nghĩ em không nên quá căng thẳng, họ đã chia tay lâu rồi chắn chắn sẽ không còn tình cảm nữa."

  "Lúc đầu em cũng nghĩ như vậy, dù sao đối phương cũng đã kết hôn rồi." Đường Nghiên dừng một chút, bổ sung thêm: "Nhưng em luôn có cảm giác bất an, giống như người đó đang muốn cạnh tranh với em vậy."

  "... có khi nào em nghĩ nhiều rồi không, có lẽ em nên tìm người để hỏi, hẳn là cô ấy biết những chuyện trước kia." Bội Văn nói
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.