Kỷ Du Thanh luôn cho rằng nếu cha cô chết thì cô sẽ không thấy đau khổ hay cảm động, cô cũng cho rằng nó sẽ như bao ngày khác giống như gió thổi qua ngọn cây, như sợi tóc lướt nhẹ qua vành tai, sẽ không khiến cô quá quan tâm.
Cả ngày làm lễ tang, Kỷ Du Thanh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng trước mặt những người đến viếng, thậm chí không có lấy một giọt nước mắt giống như người mất kia không có một chút nào liên quan đến mình.
Cô hận ông, đúng vậy, cô rất hận, hận sự tàn nhẫn vô tình của ông ấy, đặc biệt là ông ấy đã làm tồn thương mẹ cô, cô không thể nào tha thứ cho ống ấy được.
Nhưng con người luôn là những sinh vật phức tạp. Khi Kỷ Du Thanh bình tĩnh lại cô không khỏi nhớ lại ký ức thời thơ ấu của mình khi đó, gia đình ba người của họ vẫn sống trong một con hẻm cũ, sống hạnh phúc mà không cần tiền bạc. Khi đó ông là người hiểu rõ cô nhất cũng chỉ là cha của một mình cô.
Cô vẫn còn nhớ nụ cười của cha khi ông yêu thương cô, càng nhớ, cô càng đau lòng. Chính người đàn ông đó đã cho cô một gia đình tốt đẹp nhưng cũng chính người đàn ông đó đã phá hủy nó
Nhưng hiện tại, người đàn ông này đã không còn trên đời điều này khiến cô nhận ra rằng từ giờ cô không còn cha trên đời nữa.
Cô ý thức được có thể mình đã mất bình tĩnh, có lẽ là do say rượu, hoặc có lẽ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-tim-dap-thinh-thich/3649756/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.