Đường Oái vì trốn Tiêu Duyệt quả thực tinh thần và thể xác đều mệt mỏi đến chết, thật vất vả có thể ngồi xuống làm bài tập, đột nhiên lại nhận được điện thoại từ Đường gia, có chút kinh ngạc, nhưng là cũng không chậm trễ vội vàng hoàn thành mọi việc, nàng hướng Ninh Đạo xin phép, sau đó chạy về nhà.
Đường gia nằm trong một trấn nhỏ u tĩnh hẻo lánh cách trường học một con đường lớn, trấn tuy nhỏ, nhưng đường ray xe lửa đã được sửa chữa bên cạnh thị trấn, mỗi ngày có hai đoàn tàu từ nơi này chạy về trấn Đường gia. Trấn nhỏ không tính xa, Đường Oái đón xe lửa chạng vạng, ngày hôm sau rạng sáng ba giờ là đến nơi. Đường Oái lúc bắt máy cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chạy thật nhanh, cũng không mang nhiều đồ vật, chính mình độc thân một người, cầm lấy một túi xách nhỏ, hướng ga xe lửa chạy tới.
Phòng chờ trong thị trấn nhỏ rất đơn sơ, Đường Oái quay đầu đi về hướng phòng chờ, bên trong ánh đèn lờ mờ lập loè, đoạn ghế dài linh tinh vụn vặt, còn một vài lữ khách đang đợi xe, khom lưng, có loại cảm giác hơi mệt mõi, tựa như toàn bộ thị trấn nhỏ. Đường Oái nhìn sang phía bên kia, nhìn nơi đâu cũng không thể xác định được phương hướng, ánh đèn dầu của một vài ngôi nhà, an tĩnh chiếu vào trấn nhỏ xa xôi.
Đường Oái đứng ở cửa ga tàu hỏa, gió lạnh tháng hai ùn ùn thổi đến, đông lạnh làm cơ thể nàng run lên cầm cập. Đường Oái quấn chặt áo khoác, vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bhtt-my-nhan/166550/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.